HỒNG NHAN LOẠN - Trang 366

***

Lạt Tây Thi, bà chủ dịch trạm thành Khúc Châu, giờ phút này đang yên

vị trên xe ngựa, nhưng tâm trí chẳng biết đã bay tận chốn nào, nàng ta hết
lần này đến lần khác tự hỏi mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ cái lần
gặp được vị “Công tử” tuyệt đại phong hoa kia hai tháng trước, tựa hồ số
mệnh nàng ta cũng trở nên thật kỳ quặc.

Vị “Công tử” kia thật ra là ai đây, đột nhiên xuất hiện rồi cũng đột nhiên

biến mất hết sức kỳ bí. Nàng vừa mất tích, cả thành Khúc Châu bị quan
quân dò xét, canh gác nghiêm mật, vì lẽ đó, bản thân nàng ta cũng ngồi suy
xét, phỏng đoán thật lâu, cuối cùng vẫn không thể đoán ra thân phận thật
của vị “Công tử” đó. Rồi mấy hôm trước lại đột nhiên nhận được thiệp mời
của “Công tử”, vì mối nghi vấn cùng hồ nghi không thể giải đáp vẫn giấu
kín trong lòng, Lạt Tây Thi quyết định lên kinh thành gặp lại vị “Công tử”
đó một chuyến.

Đột nhiên có tiếng xe ngựa dừng lại, Lạt Tây Thi không khỏi nhướng

mày, chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo cất lên: “Có
phải Tam Nương ở dịch trạm Khúc Châu đó không?”

Vén rèm lên, Lạt Tây Thi nhìn ra ngoài dò xét, xe ngựa đã dừng tại một

góc đường vắng vẻ, một tòa nhà có hai chái đông, tây ở ngay trước mắt, bốn
bề hoàn toàn tĩnh lặng âm u, hương tử đằng phảng phất trong không khí,
thoạt nhìn không có vẻ gì của một hào trạch sang quý, chỉ đơn giản như nhà
cửa của bậc phú thương bình thường. Trước cổng lớn sơn son có một nha
hoàn mình vận áo vàng, dáng người thanh tú xinh đẹp, khí độ phi phàm
đang mỉm cười chờ đón mình.

Nhảy khỏi xe, Lạt Tây Thi hỏi thẳng: “Cô nương, nơi này là…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.