HỒNG NHAN LOẠN - Trang 396

cẩn trọng quan sát thần thái của nàng.

Căn bản không có quyền chối từ, Quy Vãn đành mỉm cười đáp lại, nét

thanh khiết như vầng trăng trong, buông tiếng thở dài khe khẽ, từ tốn trả
lời: “Hoàng thượng đã có nhã hứng, thần thiếp sao dám không phụng
mệnh.”

Đã định liệu được đáp án của Quy Vãn, ánh mắt Trịnh Lưu thấp thoáng ý

cười, y tiến về phía bên phải đại điện, chính tại cột trụ có khảm một khối
lưu ly vuông vắn ở nơi khuất sâu khó chú ý nhất. Y đưa tay ấn nhẹ vào khối
lưu ly, xoay nhẹ sang trái nửa vòng, bên phải điện Ngự Càn lập tức lộ ra
một cánh cửa có thể dịch chuyển được. Quy Vãn lặng thinh nhìn theo đó,
lòng dần dần trấn tĩnh, nhớ lại lúc còn nấp sau long ỷ, nghe thấy tiếng Trịnh
Lưu đột ngột vang lên đã khiến nàng hoảng hốt thế nào, hoá ra chỉ vì y đã
dùng tới cơ quan xảo diệu như vậy. Giờ đây đã rõ ràng, khiến lòng nàng an
tâm, thoài mái hơn rất nhiều.

“Hoàng thượng…”

Vội vàng gọi Hoàng đế, Lý công công cúi đầu cung kính khẽ hỏi: “Thi

thể Lệ phi nương nương và cung nữ kia…” Không dám tự tiện quyết định,
lại nhận ra hôm nay tâm tình Thiên tử có vẻ không tệ, hắn bèn to gan lớn
mật lên tiếng hỏi.

Liếc mắt nhìn Lý công công một cái, Trịnh Lưu lộ ra vẻ thiếu nhẫn nại,

nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị một giọng nói trong veo nhàn nhã cướp
lời: “Lệ phi nương nương ghen ghét với Huỳnh phi nương nương, mới bỏ
Tạng hồng hoa vào thuốc an thai của người, sự tình bại lộ, không còn mặt
mũi nào trông thấy Thánh thượng, bèn thắt cổ tự vẫn để tạ tội. Nữ tì tuẫn
tiết theo chủ nhân, Hoàng thượng niệm chút ân tình xưa cũ, không truy cứu
thêm nữa, cho chủ tớ được toàn thây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.