HỒNG NHAN LOẠN - Trang 402

mảnh, hệt như ngàn vạn vì tinh tú lập lờ rải rác khắp mặt đất, ánh sáng rực
rỡ chưa kịp bừng lên chói loà đã tắt lịm tan biến…

Trịnh Lưu mỉm cười nhìn khung cảnh hiện ra trước mắt, vẻ lạnh lẽo bén

nhọn ngập lên trong mắt, thế nhưng giọng nói lại càng ôn nhu, y cố ý buông
lời trêu chọc: “Xem ra Huỳnh phi của trẫm và Lâu khanh đúng là động tình
khó lòng khắc chế rồi…”

Rất lâu rất lâu sau đó, vẫn chẳng có tiếng người hồi đáp, y quay đầu lại,

những lời hiểm ác bội phần còn chưa kịp bật khỏi bờ môi mỏng kia, ánh
mắt vừa chuyển dời, lập tức nghẹn lại trong họng.

Nét mặt vô tội ấy, còn cả nụ cười thanh khiết như mây trời, nàng nghiêng

đầu một thoáng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, không hề mang chút
dáng vẻ tổn thương, nhưng lại khiến y có cảm giác nỗi bi thương to lớn
đang bùng lên nhấn chìm nàng, tất thảy làm kẻ khác phải thương tâm. Nụ
cười của Trịnh Lưu ngập đầy khôi hài, rộ lên nét tàn khốc mà hoan hỉ vô
bờ.

“Tới tận lúc này, trẫm mới phát hiện ra phu nhân đúng là đẹp đến độ kẻ

khác phải động tâm.”

Ngón tay không biết e dè sợ sệt mơn man gương mặt trắng nõn ngọc ngà,

buông lời sâu xa: “Trẫm thích nhất là vẻ lộng lẫy hoa mỹ bị huỷ hoại tổn
thương, tuyệt cảnh tan tác vụn vỡ mới khiến người ta không thể rời mắt.”

Dịu dàng chống lại vẻ ôn nhu đầy ác ý của y, mi mắt thoáng khép lại rồi

lại hé mở, lộ ra dáng vẻ mê đắm lòng người: “Ưu ái của Hoàng thượng,
Quy Vãn nào dám nhận.”

“Phu nhân đã quên mình cược thua sao? Lớn mật cự tuyệt trẫm như vậy,

lẽ nào nàng coi thường mạng mình đến thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.