HỒNG NHAN LOẠN - Trang 403

“Quy Vãn nào dám coi thường tính mạng mình đến thế!”, kẻ này ma quái

âm nhu khó dò như vậy, chỉ một chút thất thố sẽ để y nắm được nhược điểm
của mình, “Thứ Hoàng thượng coi khinh, với kẻ khác vẫn là trân bảo mà.”

Thực sự coi mạng người như cỏ rác, phải là vị Hoàng đế ngôi cao chín

tầng đang trước mặt đây.

“Phu nhân tới nước này vẫn còn miệng lưỡi giảo hoạt đến vậy, xem ra

vẫn chưa lâm vào đường cùng rồi?” Phải làm sao mới có thể đẩy nàng vào
thế cùng đây? Lòng y chợt nảy ra một thứ ham muốn, muốn ra tay bẻ gãy
đôi cánh của nàng, muốn xoá nhoà nụ cười lãnh đạm kia của nàng, muốn
vùi dập cái tự tin cùng cao ngạo hàm ẩn của nàng.

Không kiềm nổi lòng mình, y thầm thì nỉ non: “Trẫm đây trăm chờ ngàn

đợi, được thấy phu nhân vùng vẫy vì lâm vào tuyệt cảnh…”

“Hứng thú của Hoàng thượng thật khiến Quy Vãn cảm khái, đáng tiếc

cho thiếp kẻ phàm tục, khó có thể cùng Hoàng thượng chung hưởng khoái
hoạt.” Thứ lạc thú nhuốm màu tàn khốc cực điểm ấy, nghe tới đã thấy run
sợ vài phần, thứ lạnh lẽo ghê rợn đến cực điểm ấy, thấm vào lòng, khiến
người ta “đông cứng”.

“Vậy hôm nay phu nhân thua rồi, tính sao đây?” Thay đổi phương pháp,

lại gây khó xử cho đối phương, nhưng muốn thưởng thức khoảnh khắc tuyệt
vọng thêm lần nữa.

Một tay xoa xoa bả vai, co kéo manh áo rách tả tơi, sắc mặt không đổi,

vẫn ung dung tự nhiên trước sau như một: “Hôm nay là thiếp thua sao?”
Ánh mắt khẽ chuyển, nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Hôm nay chỉ có thể
nói là không thua chẳng thắng, Hoàng thượng, nữ tử trong sân kia chính là
ái phi của người, lẽ nào người quên rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.