HỒNG NHAN LOẠN - Trang 442

tình, thậm chí vài vị quyền thần đức cao vọng trọng còn bắt đầu nảy sinh
ngờ vực, có khi nào quyền lực của Lâu Thừa tướng quá lớn hay không?
Giữa cảnh mơ mơ hồ hồ lòng người nảy sinh vô vàn thứ âu lo.

Hai mày Lâu Triệt dãn ra, chàng cúi mình đầy cung kính, dùng giọng

điệu hết sức bình tĩnh đáp: "Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm, vừa rồi
Huỳnh phi nương nương và Hoàng thượng vô tình lạc mất nhau, túm lấy
thần rồi khăng khăng phải quay lại chỗ Hoàng thượng, thật khiến thần lo
lắng không yên..."

Giọng nói thong thả đầy ung dung của chàng lọt tới tai, lập tức xoa dịu

bầu không khí căng thẳng nặng nề vừa rồi, có thể tạm thời giải quyết mối
ngờ vực trong lòng mọi người, song một màn vừa rồi đã ăn sâu bắt rễ trong
tâm trí, dẫu ngoài miệng không nói ra nhưng vẫn chôn xuống trong lòng
một mối tai vạ ngầm.

Giữa bầu không khí mờ mịt ngờ vực ấy, ngay trong tình cảnh rối ren

khác thường ấy, Lâm Thụy Ân đã quay lại, cúi mình hành lễ: "Hoàng
thượng, có muốn thẩm vấn thích khách ngay không?"

Trịnh Lưu vừa nghe thấy, sắc mặt thoáng chuyển nghiêm nghị, phiến

quạt giấy trong tay giơ lên, chạm nhẹ cằm, thản nhiên đáp: "Dẫn hắn lại
đây."

Thủ lĩnh thích khách bị trói gô lại nhanh chóng được giải tới, chúng quan

vừa rồi đã tận mắt chứng kiến sự hung tàn của hắn, giờ đây dẫu đã bị bắt
nhưng vẻ hung ác còn sục sôi, ai nấy nhao nhao quay mặt đi, không dám
nhìn thẳng.

"Phịch" một tiếng, hai gối hắn đã quỳ sát đất, thị vệ đứng sát cạnh. Trịnh

Lưu cẩn thận đánh giá đối phương một lượt, cất tiếng hỏi: "Ai phái ngươi
tới?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.