HỒNG NHAN LOẠN - Trang 471

thành lời, dẫu đứng cách xa, lại ở thế đối lập, nàng trước sau vẫn tin tưởng
hắn.

Lý công công ném ánh mắt trách cứ về phía Lâm Thụy Ân, thầm nghĩ,

cớ gì hắn dám nói toẹt ra vậy, lại quay đầu nói với Quy Vãn: "Lâu phu
nhân, chuyện này hiện tại chưa thể kết luận rõ ràng, nhưng chúng ta nhận
hoàng mệnh, lúc này trở về cũng khó bẩm báo lại Hoàng thượng. Khi ban
mệnh xuống Hoàng thượng đã nói rõ, nếu không tìm thấy Lâu Tướng gia,
chúng ta sẽ ở đây chờ, Thừa tướng một ngày chưa xuất hiện, chúng ta chờ
một ngày, nếu khiến phu nhân cảm thấy bất tiện..."

"Ý của Lý công công là cấm quân phải ở lại Tướng phủ để giám thị ta

ư?"

Âm u cười lạnh hai tiếng, Lý công công đáp: "Phu nhân muốn nghĩ vậy

cũng đành, chúng ta cũng là bất đắc dĩ thôi."

Mím chặt môi, thân mình Quy Vãn ngồi lâu đã lạnh như băng, hôm nay

đã đến nước này, nàng chẳng còn đường lui, lẽ nào thực sự bị giam lỏng
trong phủ, đến khi Lâu Triệt chịu xuất đầu lộ diện mới thôi ư? Trời cơ hồ
mỗi lúc một lạnh, toàn thân nàng tê cứng.

Tất cả người trong Tướng phủ đều lộ vẻ âu sầu, tình thế bức người trước

mắt, giờ phút này Tướng phủ không nắm binh quyền, không có bất cứ kẻ
nào tương trợ đỡ đần, chỉ biết mặc người chém giết. Tình thế lại đông cứng
thêm lần nữa, căng thẳng cầm cự.

Một bóng người cao gầy tiến vào sân, chạy một mạch tới ngoài phòng,

thầm thì vài câu với Lâm Thụy Ân rồi tới bên Lý công công, tiếp tục rì rầm
nhỏ to như vậy.

Lâm Thụy Ân đến gần khách sảnh, duy trì khoảng cánh mười bước với

Quy Vãn: "Phu nhân, Hoàng hậu nương nương vừa ban chỉ, mời phu nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.