HỒNG NHAN LOẠN - Trang 498

đau quặn thắt cùng niềm khao khát mong ngóng ngày càng cuộn lên, còn
mãnh liệt hơn trước khi tới nhiều lần. Nữ nhân yêu kiều nơi Tướng phủ,
như độc như thuốc, lòng hắn nhung nhớ khắc khoải, như bệnh tật bên bờ
hấp hối, tan nát cõi lòng, thẩm thấu tâm tư. Cứ như vậy, khi đau đớn khi ủi
an, ngày này qua ngày khác, thậm chí ngay cả nỗi khổ sở này cũng không
cảm thấy, giống như chính bản thân mình, hắn đã yêu cả nỗi đau đớn ấy.

Nàng là độc dược với hắn, cũng là phương thuốc chữa lành, chưa từng

một lần đắn đo có hối hận hay không, đơn giản hắn đã sớm sa vào, đáy vực
thăm thẳm khôn cùng, thứ duy nhất tồn tại là một nụ cười một cái nhăn mày
của nàng, giải độc cho hắn, mê hoặc hắn.

Có điều lúc này đây nàng nói không đi, lòng đau đớn không hít thở nổi,

nhưng được nghe chính nàng nói ra không phải vì Lâu Triệt, tâm đột nhiên
nhẹ bẫng, chìm nổi thăng trầm, chỉ vì vài lời nói của nàng, từ khi nào, thế
giới của hắn liền thay đổi hoàn toàn như vậy?

Ánh mắt Quản Tu Văn càng lúc càng kỳ dị, bày ra một niềm đau đớn và

giằng xé, trên mặt rõ ràng đang tươi cười, nhưng ngay trong nụ cười rực rỡ
ấy còn xen lẫn cả những ảm đạm tiêu điều. Bị hắn ảnh hưởng, Quy Vãn
dường như không thể cất lời, chỉ cảm thấy hương vị bi thương tỏa ra không
dứt từ chàng thiếu niên này, gặm nhấm xâm thực không khí và bóng đêm
xung quanh.

Quản Tu Văn giơ tay ra, mang theo vẻ si mê không dứt, nhẹ nhàng vuốt

ve gò má Quy Vãn: “Vì... Hoàng thượng sao?”

Kinh ngạc, Quy Vãn quên cả tránh bàn tay hắn, gương mặt nàng ánh lên

ấm áp, ngước mắt nhìn về phía Quản Tu Văn, đột nhiên phát hiện bản thân
nàng chưa bao giờ thật sự nhìn thấu con người hắn: “Tu Văn, rốt cuộc
ngươi sao vậy?” Nhịn không được tránh khỏi sự đụng chạm càn rỡ của hắn,
Quy Vãn đột nhiên đanh mặt, buốt giá mấy phần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.