HỒNG NHAN LOẠN - Trang 546

phủ, vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện một tiểu tì áo lụa trắng tinh đứng
trước thư phòng, tay nâng chiếc khay bên trong có một bát sứ men xanh vẽ
hoa văn cánh sen, mặt lộ rõ vẻ đắn đo lưỡng lự.

“Phu nhân, Tướng gia người…” Tì nữ vừa thấy Quy Vãn tiến lại, thở

phào một hơi nhẹ nhõm, Lâu Tướng gia vốn không thích bị kẻ khác quấy
rầy, nàng ta đứng bên cửa gọi liền ba tiếng nho nhỏ, thấy trong phòng hoàn
toàn không có phản ứng gì, cũng không dám mạo muội tiến vào, càng
chẳng dám tuỳ tiện bỏ đi, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

“Biết rồi.” Nhìn thấu nguyên do, Quy Vãn nhẹ nhàng xua tay, ý bảo tì nữ

lui xuống, đón lấy chiếc khay trên tay nàng ta, nhẹ tay đẩy cánh cửa thư
phòng đang khép hờ, hé nở nụ cười, vừa định lên tiếng gọi, thấy an tĩnh phủ
ngập căn phòng.

Lâu Triệt nằm sấp trên bàn, tựa hồ đang say trong giấc mộng đẹp ngọt

ngào, cửa sổ hé mở, bên ngoài trời xanh thăm thẳm không một gợn mây,
trên bàn sách hé mở, mỗi khi một làn gió nhẹ ùa qua, trang giấy lật nhẹ,
người bên bàn vẫn không hề nhận ra.

Quy Vãn nhẹ chân chậm rãi đi đến bên bàn, quả nhiên Lâu Triệt đã ngủ,

tuấn dật cao quý, nét mặt như ngọc mang vẻ thanh đạm. Nàng khẽ đặt chiếc
khay trong tay xuống, thuận tay cầm đồ chặn giấy bằng bạch ngọc lên, chặn
lên trang giấy, phủi đi bụi vương trên sách. Ánh mắt vừa chuyển, liếc thấy
hàng mày nhíu chặt dẫu đang chìm trong mộng của chàng, xúc động âm
thầm trào lên, nàng lướt khẽ qua gương mặt chàng, ngón tay mềm mại mơn
man cặp mày, ráng sức xoá tan vẻ âu lo lộ rõ mồn một của chàng.

Chàng rốt cuộc quá mệt mỏi rồi…

Hồi phủ được ba ngày, nguyên một đêm đầu tiên thức trắng không nghỉ

ngơi cùng Lâu Thịnh, hai ngày sau liên tục bàn luận công việc với Nam
Quận vương và Đoan vương, thường ngày chỉ thấy chàng mỉm cười như gió

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.