HỒNG NHAN LOẠN - Trang 548

“Vừa rồi chàng mơ gì lúc ngủ?” Tại sao lại cau mày?

Lâu Triệt vòng tay ôm lấy vai nàng, hít hà hương thơm nhàn nhạt, chợt

thấy quái lạ vì lời nàng, mơ ư? Chàng đã bao lâu không nằm mơ rồi? Vừa
rồi vì mệt mỏi quá đỗi mới chợp mắt một chút, lúc nàng bước vào phòng
chàng đã tỉnh giấc rồi, chẳng qua không muốn trở dậy, vẫn tham luyến chút
nhu tình nàng bộc lộ ra ngoài. Chàng không nằm mơ, nhưng nàng, nàng đã
trở thành giấc mộng của chàng.

“Mơ thấy nàng.”

“…Mơ thấy thiếp? Vì sao còn cau mày?” Bất mãn oán hận, Quy Vãn đưa

tay nhéo nhẹ tai chàng, bật cười: “Nghe nói, phụ nữ trong dân gian thường
cảnh cáo phu quân thế này.”

Cảm giác ấm áp nhàn nhạt truyền đến, Lâu Triệt bình thản nhìn dáng vẻ

giận dỗi của nàng, như cười như không: “Nếu cảnh cáo như thế, thật cũng
chẳng tệ.” Lời còn chưa dứt, Quy Vãn lập tức mạnh tay, Lâu Triệt kêu vang
khe khẽ, khiến nàng bật cười giòn tan.

“Phu quân!” tiếng cười chưa dứt, nàng tựa như lơ đãng mà rằng, “Nếu…

nếu chúng ta thực sự chỉ là một cặp vợ chồng thường dân thì tốt rồi.”

Quốc gia, triều chính, tất cả đều tan trong một nụ cười, phải trái cong

thẳng, ân tình thù hận, tất cả bỏ lại sau lưng. Xử sự bình thản, mặc sức tuỳ
thích.

“Xuân đến nghe trăm ngọn suối nổi róc rách reo mừng, vạn núi non trổ

sắc xanh non mơn mởn; ngày hè cùng thưởng thức cảnh sương phủ trên
cao, mây sát bên chân; sang thu du ngoạn ngắm lá đỏ rụng rơi, nhìn hoa rời
cành trơ đài; đông về giá rét ngắm nhìn tuyết băng múa lượn, nặng trĩu cành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.