HỒNG NHAN LOẠN - Trang 560

Ca xong một bản dài dặc những lời có cánh, tên tiểu thái giám cuối cùng

cũng có chút mệt nhọc đứng lên, thu hồi bộ dạng tươi cười hớn hở, trầm
tĩnh lui sang một bên, không lên tiếng. Lúc này Trịnh Lưu mới quay đầu lại,
ánh mắt xoáy trên mình Đức Vũ và tên tiểu thái giám, nói: “Tới phủ Tướng
quân, hạ chỉ cho Lâm tướng quân, trời xanh phù hộ Khải Lăng quốc, long
tử giáng thế, điều tất thảy binh lính đồn trú Bắc phương về kinh đô chúc
mừng, tin mừng ban bố khắp chốn.”

Nghe vậy, tiểu thái giám lập tức dạ ran, lao đi như chớp, thậm chí còn

nhanh hơn lúc tới mấy phần.

Nhìn theo bóng y chạy mỗi lúc một xa, cảm giác về chuyện chẳng lành

càng trĩu nặng trong lòng Đức Vũ, vì sao thứ mệnh lệnh vừa truyền đến tai
kia lại giống như Hoàng thượng có ý điều động binh mã, càng nghĩ càng
thấy lạnh, lòng khẩn trương không ít.

“Nơi này quả nhiên lạnh lẽo!”, dường như đang lẩm bẩm một mình,

Trịnh Lưu quay đầu lại, như cố ý lại như vô tình liếc nhìn Đức Vũ, “Quả
nhiên vẫn thiếu một nữ chủ nhân, ngươi nói xem có phải không?”

Bị ánh mắt lạnh giá của y xẹt qua, Đức Vũ vội vã cúi đầu, không dám

đáp lại, mặc cho y lưỡng lự bên ngoài điện Ẩn Nguyệt, còn chốc chốc thốt
ra rất nhiều nghi vấn kì quặc, rốt cuộc đa phần vẫn là tự hỏi tự trả lời.

***

“Tướng quân!”, văn sĩ đứng bên khuôn cửa bán nguyệt, nhìn nam tử múa

kiếm trong sân, “Vừa rồi đã có lệnh truyền xuống, không bao lâu nữa, Vũ
Lâm quân phương Bắc có thể về đến kinh thành, lại cộng thêm cấm quân
vốn chịu trách nhiệm bảo vệ kinh thành, Hoàng thượng có thể tránh được
mối lo về sau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.