HỒNG NHAN LOẠN - Trang 572

Quy Vãn áp chế nỗi kích động trào lên trong lòng, đặt ngón tay ngang

miệng, nha hoàn này cũng nhanh nhẹn thông minh, lập tức hiểu ý nín lặng,
đứng sát bên cạnh nàng. Lúc này trong phòng chìm trong lặng yên, tựa hồ
đang thảo luận tới cục diện bế tắc, một mảng lặng câm mang theo loang
loáng đao quang kiếm ảnh, sát khí trùng trùng.

“Lòng vòng như vậy, rốt cuộc định đến khi nào, chi bằng kéo hết Nam

quân về kinh thành cho xong, chiếm được kinh thành rồi, lo gì y không tuân
theo… Đến lúc đó, có danh có phận, đoạt lấy…”

Lời ấy truyền đến bên tai, tựa như sấm sét giáng giữa đất bằng, Quy Vãn

đổ mồ hôi lạnh, không nghĩ ngợi thêm nữa, ráng sức đẩy mạnh cửa, “cạch”
một tiếng, cắt đứt những lời đàm đạo đại nghịch bất đạo trong kia. Ba người
trong phòng đều kinh ngạc, sát khí ngùn ngụt quay nhìn cửa chính, nhưng
vừa nhìn rõ bóng người đứng đó, một cả kinh, một nghi hoặc, một ngạc
nhiên.

Cuối thu sương dày, hơi lạnh ngấm thân, từng đợt lạnh giá theo cánh cửa

mở toang ùa vào phòng nghị sự, ba người cao sang quyền quý không hẹn
cùng nhìn ra ngoài, Quy Vãn đã đón lấy khay từ tay nha hoàn, bước vào
sảnh, dịu dàng mỉm cười, ánh mắt loang loáng, cẩn trọng đánh giá tất cả
một lượt.

Đã từng có duyên gặp qua Đoan vương, còn người đàn ông ngồi bên trái

Đoan vương, tuổi chừng tứ tuần, dáng vẻ đường bệ, hàng ria đen mượt ngay
ngắn trên môi, mang tới cho y một thứ mị lực của tuổi trưởng thành, dáng
vóc cường tráng vạm vỡ, mắt sắc như mắt ưng, vẻ trầm ổn pha lẫn khí khái
anh hùng, dẫu không nói một lời vẫn mang khí thể của kẻ thủ lĩnh.

“Đêm nay cũng thật náo nhiệt, sao Lâu phu nhân vẫn chưa đi nghỉ vậy?”

Đoan vương liếc theo Quy Vãn vừa bước qua cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.