HỒNG NHAN LOẠN - Trang 593

“Còn có ai?” Quy Vãn nhướng mày.

Lại gật gật thêm vài cái, lão quản gia dáng vẻ bất đắc dĩ phân trần: “Hôm

nay còn có một kẻ rất kỳ quái, tặng hoa không ngớt, còn tự xưng là anh tài
kinh bang tế thế, Tướng gia còn triệu kiến hắn, mời thẳng đến thư phòng
nghị sự…” Có lẽ chưa từng gặp qua sự tình kì dị ấy, trong lời lão quản gia
cũng ẩn chứa vô số tò mò.

Khẽ “ừ” một tiếng, Quy Vãn không lên tiếng bình luận, yên lặng ngồi

đợi trong vườn, đợi mãi đợi mãi, đến tận khi mặt trời gác bóng, đèn đuốc
sáng rực lên. Có lẽ không chịu nổi nặng nề, cửa thư phòng cuối cùng cũng
bật mở. Nối đuôi nhau túa ra một đàn quan viên hoặc trẻ hoặc già đai ngọc
áo gấm, ai nấy nét mặt nghiêm trang cung kính, ra đến cửa còn nhỏ to thì
thầm gì đó với nhau. Vài người liếc mắt thấy trong sân có bóng người, bèn
tò mò trông lại, thấy Quy Vãn ngồi giữa muôn hoa, đều kinh ngạc vô cùng,
rồi như lập tức nhớ ra điều gì đó, mặt mày biến sắc, quay đầu lại, cắm cúi
bước đi, thẳng ra cửa viện.

Ra sau cùng là một gã trai vận áo vải, người này vốn dĩ chẳng có gì bất

thường, có điều theo gót một đám quan viên phục sức hoa lệ, lại thấy có
chút kì lạ. Quy Vãn lập tức nhận ra gã chính là kẻ kì quặc mà lão quản gia
nhắc tới, chỉ thấy hắn trông thấy mình, không lộ biểu cảm gì, tựa như không
thấy, rồi cũng theo những kẻ khác, nối gót rời đi.

Chờ đến khi quan viên đã đi cả, Quy Vãn mới đứng lên, thong thả tiến về

phía thư phòng, chưa bước lên thềm, cửa thư phòng đã hé mở, Lâu Triệt
bước ra.

“Quy Vãn?” Gói trọn hương thơm cả vườn thược dược, Lâu Triệt mỉm

cười nhìn nàng.

Bước lên bậc thềm, Quy Vãn điềm nhiên mỉm cười: “Phu quân bận rộn

quá rồi…” tựa như oán than.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.