HỒNG NHAN LOẠN - Trang 594

“Chờ lâu lắm không?” Nắm lấy tay nàng, chậm rãi hướng thẳng về phía

phòng khách, “Cứ ăn cơm đi không cần chờ ta, cẩn trọng thân thể, đừng để
bản thân bị đói.”

Khẽ tựa vào chàng, lòng thật kiên định, Quy Vãn mỉm cười không đáp.

Phòng khách đã sáng đèn rực rỡ, Linh Lung đứng cạnh bàn, vừa thấy hai

người tiến tới vội vã phân phó hạ nhân dâng cơm lên. Một bàn nóng hổi
toàn đồ ăn ngon lành, chỉ ngửi hương cũng thấy thèm thuồng mấy phần.

Ly tách leng keng, thấy Lâu Triệt uống cạn hai chén rượu, Quy Vãn thầm

thấy quái lạ, buông bát ngọc, hỏi: “Phu quân, hôm nay tâm tình tốt vậy, gặp
chuyện gì vui sao?”

“Một người!”, nhìn làn nước trong veo sóng sánh trong ly, Lâu Triệt lên

tiếng: “Hôm nay gặp được một người rất có ích cho ta.”

Chính là gã trai vận áo vải đó ư? Lại có thể khiến Lâu Triệt tán thưởng

đến vậy: “Ồ! Theo lời phu quân nói, tài năng hơn cả Quản Tu Văn sao?”

Nghe đến cái tên đó, chén rượu trên tay Lâu Triệt buông xuống bàn,

thoáng hiện vẻ chán ghét. Ngay từ giây phút đầu Quản Tu Văn xuất hiện
trong phủ, chàng đã cảm thấy giữa bản thân và hắn có một khoảng cách
không gì xoá được, quả nhiên hiện tại minh chứng tiên liệu của chàng. Kẻ
ấy, thủ đoạn tàn nhẫn, hành động quyết đoán, nghiễm nhiên là nhân tài mới
xuất hiện trong triều, hiện tại thành tựu chưa đủ, chờ qua một thời gian nữa,
tất thành mối hoạ lớn. Đối với hắn, Lâu Triệt cực kì chán ghét, không phải
vì thế lực của hắn càng lúc càng mạnh lên, mà là ánh mắt hắn, trong veo
như nước lại mang theo chút khờ khạo si mê.

Thứ si mê kia tựa hồ là vì Quy Vãn… Lòng càng thấy buồn bực, đột

nhiên lại nghe Quy Vãn hỏi như vậy, có vẻ thản nhiên, Lâu Triệt thư thái,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.