HỒNG NHAN LOẠN - Trang 617

Chàng nhướng mày, chưa kịp lên tiếng, đã thấy Quy Vãn đi vào phòng,

mang theo một nụ cười tao nhã yêu kiều, tim đập thình thịch, lời đến miệng
lại không thốt được nên câu.

Lòng như gương sáng, đột nhiên hiểu thấu rồi.

Quyền thế ngút trời, hô phong hoán vũ… đổi lấy, chỉ là…

một nụ cười khẽ…

của nàng…

***

Ra khỏi viện, mặt Thư Dự Thiên nhuốm màu buồn bực lại không cam

lòng, quay đầu nhìn lại tấm hoành phi của Tướng phủ, ánh mắt phức tạp.
Chiếc xe ngựa đỗ bên góc đường gần Tướng phủ chậm rãi chạy lại, hắn
nhảy lên xe, vừa ngồi vững, chưa kịp bật lên một tiếng xót xa, trong xe còn
một người khác, ngồi xếp bằng, tư thế cổ quái, mỉm cười nhìn hắn: “Sao
rồi? Nhìn mặt ngươi, tựa hồ đang tiếc nuối…”

“Lâu Triệt vốn là kẻ có tài quyền mưu, ai ngờ hắn cũng cứng nhắc cố

chấp đến thế.” Thư Dự Thiên liếc nhìn đối phương, không thấy gì kì quái,
tiếp thêm: “Đáng tiếc… Thật đáng tiếc…”

“Đáng tiếc ư? Tiếc cái gì?”

“Tiếc cho hắn đã bại rành rành, xem ra phía ta đây cũng thua rồi…”

Người trên xe không nhịn được bật cười thành tiếng, nửa ngày mới nín

cười nổi: “Không cần gấp gáp, Dự Hải bên kia cũng chẳng thuận lợi lắm,
thắng hay thua vẫn chưa định luận được… Hơn nữa, cá nhân các người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.