HỒNG NHAN LOẠN - Trang 615

Nực cười vô cùng…

Chàng đã quen với mưu toan kế sách, nhưng chưa từng nghĩ rằng sẽ có

một ngày đem mưu toan quàng lên mình Quy Vãn, còn buộc phải lựa
chọn…

Đầu óc không ngừng cuồng quay, năm xưa trong phủ Thái tử, chàng

không màng đêm ngày nhọc công bền chí đọc sách thánh hiền, trong ngoại
viện có một cái ao đã nhuốm xanh sắc mực chàng rửa nghiên bút, ngày
ngày đánh bạn với sách vở, trong tịch mịch cô liêu học lấy thuật tranh đoạt
quyền mưu.

Ngoài triều, một đoạn quan đạo thật dài, chàng từ từ bước qua, thấy bá

quan kính cẩn cúi đầu, nhất cử nhất động, quyết định sách lược triều đình.

Phấn đấu nỗ lực bao nhiêu năm như vậy, ngoại trừ quyền thế, chàng còn

có gì?

Mở choàng mắt, Lâu Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâu Thịnh và Thư Dự

Thiên đều kinh ngạc, cùng thuận theo ánh mắt chàng trông ra ngoài xa.
Vòm trời xanh thẳm không gợn bóng mây, hoa viên sắc xanh biêng biếc rập
rờn, ngập tràn trời hạ là hơi ấm rừng rực…

Kẻ khác không ai nhận thấy điều gì khác thường, chỉ mình Lâu Triệt

mỉm cười thật bình thản, chỉ mình chàng, tựa hồ nghe thấy một tiếng cười
trong veo thanh thúy.

“Không được.” Dáng vẻ dằn co đầy đau khổ trên mặt Lâu Triệt đã bay

biến không thấy dấu vết, chàng cúi đầu nhìn Thư Dự Thiên, đã khôi phục
lại thái độ tuấn nhã vốn có, giọng nói ôn nhu như gió xuân mang theo lời cự
tuyệt rất kiên định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.