HỒNG NHAN LOẠN - Trang 675

Đến lúc này chúng tướng mới hiểu dụng ý trong mệnh lệnh sửa sang gia

cố chuồng ngựa vừa rồi của Lâm Tướng quân, bảo vệ ngựa, có thế họ mới
có cơ sở để liều chết quật khởi một phen. Chuồng ngựa giờ đây chi chít tên,
không chỗ nào còn nguyên vẹn, cơ hồ sắp không còn chỗ để tên ghim vào
nữa.

“Tướng quân, chúng ta còn bị vây khốn ở đây bao lâu nữa? Đốc Thành

có phái binh tới không?” Qua một đợt tấn công, binh sĩ ngồi sụp xuống, lôi
thi thể đồng bạn ra gom lại ở chỗ trống, nhịn không được cất tiếng hỏi,
giọng nói đầy run rẩy.

Biết rằng đợt công kích sau sắp đổ xuống, Lâm Thụy Ân đang muốn

buông lời trách mắng, nhưng vừa quay đầu lại, phát hiện binh lính đang
nhìn về phía mình với ánh mắt chân thành, có những người chân tay ghim
đầy tên, ghì chặt tay giữ, trong nỗi đau đớn thống khổ còn mang theo niềm
tha thiết đợi mong được sống, miệng vết thương không ngừng rỉ máu đỏ ối.

“Sẽ đến, sẩm tối nay viện quân Đốc Thành sẽ đến…” Giọng nói lạnh như

băng kiên định vang lên. Lâm Thụy Ân phẩy tay để quân lính tập trung
chuẩn bị phòng thủ. Nâng khiên sắt, vài người lính lộ ra nụ cười, tựa như
điểm sáng duy nhất có thể trông rõ giữa màn đêm tối đen.

Mặt không đổi sắc, Lâm Thụy Ân xoay lưng lại, hiện ra vẻ thống khổ.

Lúc này đây tâm lý và thân thể chịu hai tầng tra tấn ý chí của quân sĩ đã kéo
căng đến cực điểm…Thông tin rằng Đốc Thành căn bản sẽ không phái binh
cứu viện đến không cách nào thốt khỏi miệng. Lính thủ Đốc Thành chỉ có
hơn hai vạn, quân sư sẽ không mạo hiểm phái viện binh tới, hiện giờ bọn họ
chỉ có thể tự mình chống đỡ tất cả mà thôi.

Đợi, chỉ có thể đợi Nỗ quân dốc toàn lực, nhuệ khí hừng hực không thể

chống đỡ, chỉ có thể chờ chúng tấn công mãi, tấn công đến sức cùng lực
kiệt mới là thời cơ tốt nhất để bọn họ đột phá vòng vây. Nhưng trước hết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.