HỒNG NHAN LOẠN - Trang 678

cong thành một vầng trăng tròn vành vạnh, thấy ánh mắt binh sĩ càng sáng
quắc lên, bén ngót, “Vậy hãy sống cho ta… Sống để trở về Đốc Thành!”

Gió lạnh ào ào, giữa bầu trời tối thẫm như mực lóe lên một tia sáng rực,

cắt ngang cái lạnh thinh của núi rừng, giống như một vì sao lạc rớt khỏi
thiên không. Rớt xuống chuồng ngựa, bén vào rơm rạ dễ cháy đã xếp sẵn,
trong khoảng khắc, ánh đỏ dậy lên bốn bề, sáng rực như ban ngày.

Tất cả đều hiểu, giờ đây đã không còn đường lui, tám ngàn quân lập tức

dàn trận ngay hàng thẳng lối, lập thành trận thế mũi nhọn như dao, những
người ở hàng phía trước siết chặt lá chắn trong tay, giơ cao ngang người
trên ngựa, bộ binh theo sát phía sau, sắp thành một hàng ngay ngắn, mạch
đao nắm chắc trong tay, sát ý trùng trùng rực lên trong đêm đen. Đội ngũ
cực kỳ chặt chẽ, nhanh chân hướng thẳng xuống núi. Phải thừa dịp quân
địch chưa kịp phòng bị, một đao đâm thẳng vào chỗ hiểm của chúng, chặt
đứt vòng vây lửa trùng trùng này, bọn họ mới có cơ hội chạy xuống phía
Nam.

Đến khi quân Nỗ tộc phát hiện ra tình hình hiện tại thì quân của Lâm

Thụy Ân đã vọt tới trước mặt, Nỗ quân thắp đuốc, mục tiêu hết sức rõ ràng,
trong khi tám ngàn quân tướng của Lâm Thụy Ân chỉ như dã lang lẩn khuất
trong đêm đen, vô tung vô tích, tùy thời nhào tới ngoạm một miếng, lấy tối
đánh sáng, nhanh như chớp không kịp đề phòng.

Tiếng rên rỉ vang vọng trong đồng nội.

Đây là một trận lấy ít địch nhiều, bất chấp thủ đoạn, bất kể sinh tử, quân

sĩ ở hàng phía trước cưỡi ngựa lao vào giữa quân Nỗ chưa kịp phòng bị, gặp
người chém người, cổ, đầu, da thịt xương cốt đứt đoạn văng tung tóe, tiếng
kêu gào thê thiết ai oán như dã thú gầm rống lập tức vang vọng khắp đồng
nội, khiến người nghe được mà tim đập chân run.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.