HỒNG NHAN LOẠN - Trang 72

Gia Lịch chấn động, khoảnh khắc Quy Vãn chạm khẽ vết thương trên tay

hắn, một thứ cảm giác tê dại lan ra, không còn đau đớn, khắp thân mình đê
mê chỉ riêng miệng vết thương nóng lên rần rật.

Đang nghĩ gì vậy chứ, cứ cho đối phương tú mỹ động lòng người thì y

vẫn là nam nhân kia mà. Hai ngày qua hắn bao lần thần hồn ngây ngẩn, tinh
thần không tập trung cũng coi là xong rồi, đến giờ đột nhiên lại có cảm giác
lay động tâm can. Gia Lịch à Gia Lịch, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?

Thiên lý, lòng phàm liên tục quần đảo trong tâm hắn, hắn không nhịn

được, cúi đầu nhìn chàng thiếu niên đang uống máu, tóc đen óng mềm như
tấc lụa, da thịt trắng mịn như ngọc như ngà, cằm xinh đẹp, cần cổ duyên
dáng. Bất chợt chụp mạnh cánh tay thiếu niên, Gia Lịch kích động không
ngừng: “Ngươi… Ngươi không phải nam nhân?”

Đột nhiên bị tóm cánh tay, Quy Vãn hơi đau, ngẩng đầu nhìn gương mặt

pha lẫn cả khiếp sợ; nghi hoặc và kinh hỉ của Gia Lịch, nghe hắn hỏi, nàng
sửng sốt một chút rồi bình tĩnh trả lời: “Phải, ta chưa từng nói mình là nam
nhân.”

Nhìn nét mặt bình thản của Quy Vãn, bờ môi còn vương một vệt máu

mỏng, đêm tối càng tô đậm vẻ diễm lệ như hoa đào hoa mận. Gia Lịch như
thông tỏ điều gì, niềm vui từng chút từng chút kéo tới, hắn bật cười sang
sảng.

Quy Vãn thấy hắn cười cuồng dại như người điên bèn nhắc nhở: “Cổng

thành còn vệ binh!”

Lời vừa dứt sự cũng ứng nghiệm, hai thủ binh gấp gáp chạy từ cổng

thành lại, Gia Lịch không buồn nhìn tới, hướng ánh mắt sáng quắc về phía
Quy Vãn: “Quả nhiên là Sách Cách Tháp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.