HỒNG NHAN LOẠN - Trang 745

tứ tuần, cũng có những cậu nhóc chưa tới đôi mươi, người trước người sau
lũ lượt giơ tay.

‘‘Thống lĩnh, cho tôi đi với, tôi đây cũng một thân một mình!”

‘‘Tôi cũng muốn đi, đao pháp của tôi rất tốt, từng giết được chín tên Nỗ

tộc…”

Tiếng hò tiếng hét ngập quanh cổng thành, vang vang không dứt, không

chỉ có mình Quy Vãn mà cả quân sư, cả mấy vị tướng lĩnh đứng đó đều
ngây người. Những người sĩ tốt kia bẩn thỉu nhem nhuốc, đầu bù tóc rối vì
bệnh tật, vì thương tích, vì chết chóc, so với đám quân Nỗ tộc tráng kiện,
những con người này còn chẳng đáng gọi là quân sĩ. Rất nhiều binh lính
thương tích đầy mình, chỉ được băng bó qua loa vài mảnh băng tấm gạc,
còn những người những người lính tay trái bị thương, tay phải cầm đao; tay
phải bị thương, tay trái vác mâu. Khắp lượt nhìn xuống đều là thương tích,
khiến người ta chấn động.

Trước tình cảnh như vậy, Quy Vãn chỉ có thể lén quay lưng, gạt sạch

dòng lệ chảy tràn nơi khóe mắt, quay người lại, hé ra một nụ cười tươi rói:
“Dũng mãnh không biết sợ sệt, các vị chính là anh hùng của Khải Lăng!”

“Anh hùng”, tiền triều, hậu thế luôn có vô số người dùng ngọn bút miêu

tả mấy chữ này, họ hoặc là những vị tiên phong khai sáng ra một thời đại
mới, hoặc là những hiệp khách cứu khốn phò nguy, hay là những chính
khách lãnh đạo các cuộc cải cách thể chế vĩ đại.

Nhưng khoảnh khắc này đây, anh hùng, đơn giản chỉ để miêu tả những

binh sĩ đang giơ cao cánh tay dưới kia. Mỗi một giọt máu của họ chảy ra
cuối cùng sẽ tụ lại thành dòng chảy lớn dài mãi, xuôi qua cổng Đốc Thành,
tưới ướt mảnh đất mênh mông này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.