HỒNG NHAN LOẠN - Trang 743

Máu tươi đầm đìa chảy tràn, bất cứ chỗ nào cũng có thể nhìn thấy chân

tay đứt lìa. Trong vòng quay điên đảo của chiến tranh, không thể nhìn thấy
một cá nhân bé nhỏ nào đó, tất cả những gì có thể trông thấy chỉ đơn giản là
một phe mạnh mẽ, một phe yếu nhược. Mà hiển nhiên phe yếu thế chỉ còn
một đường chết. Có lẽ tất cả binh lính sĩ tốt ở đây đều ý thức rõ ràng được
điều đó, vì vậy, họ chém giết đến điên cuồng, đao vung lên, gắng hết sức
giáng xuống kẻ địch.

Quy Vãn đứng trên cổng thành nham nhở, mảnh đất tiếp nối giữa Khải

Lăng và Nỗ tộc vốn trống trải và rộng lớn đến vậy, mà giờ đây, quân lính
chen chúc đầy đất, từng đám từng đám binh sĩ cường tráng, lăm lăm vũ khí,
liều chết xông vào Đốc Thành.

Công phá liên tiếp không ngừng không nghỉ, đợt này vừa đi qua, đợt

khác lại lập tức đổ ập xuống, không biết mỏi mệt, không biết sợ hãi.

Số lượng cung tên không còn bao nhiêu, quân sư lập tức thay đổi chiến

thuật, tính toán cho một đám binh sĩ chặn ngay trước cổng thành, ngăn bớt
thế công của Nỗ binh. Suốt hai mươi ngày thủ thành qua, chưa từng dùng
tới chiến thuật này, thế nhưng lúc này đã cận kề lằn ranh sống chết, quân sư
hiển nhiên phải liều chết mà làm. Vì bá tính an lành trong thành, ra khỏi
thành là sẵn sàng hy sinh, một đi chẳng trở về, bọn họ bất luận sống hay
chết đều không có đường quay lại, chỉ một đường dốc sức chiến đấu đến
giọt máu cuối cùng.

Thừa dịp Nỗ quân chùng xuống để chỉnh đốn lại quân tình, quân sư mới

đưa ra đề nghị ấy, cổng thành đột niên lặng ngắt như tờ, ba vị đại tướng
đứng ngay trên cổng thành, mắt trông về phương xa, kiên nghị ngập tràn
đáy mắt, ánh mắt ngời lên thứ cảm xúc không muốn để ai biết.

Triệu Hân nhanh chóng bước ra, quỳ một gối xuống, cao giọng nói: “Mạt

tướng xin lễnh mệnh tiến quân nghênh địch!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.