HỒNG NHAN LOẠN - Trang 748

Chỉ có thể xông lên, không thể chùn chân lùi bước, chiến đấu đến người

cuối cùng!

Lúc Gia Lịch trông thấy một vị tướng quân râu hùm hàm én, hai mắt đỏ

rực vọt thẳng vào giữa quân Nỗ tộc, trên người còn găm bốn năm mũi tên
chi chít nhưng vẫn kiên quyết lao tới, không hề biết sợ hãi, mục tiêu nhắm
thẳng vào mình, tim hắn đột nhiên nhói lên, muốn há miệng hét lên nhưng
chẳng biết phải hét cái gì. Thị vệ bên cạnh hối hả rút tên bắn, chỉ trong
khoảnh khắc, vị tướng Đốc Thành hung mãnh kia đã bị xuyên rỗng thành tổ
ong, thế nhưng đến tận khi đổ vật xuống đất, hai con mắt màu đỏ au như
chậu máu vẫn trợn trừng không thôi.

“Thăm dò tên tuổi của hắn, mai táng!” Gia Lịch ngắn gọn ra lệnh, Khả

Trạm vội vàng sai người đem thi thể vị tướng ấy đi, trước mệnh lệnh của
Gia Lịch, không một binh sĩ người Nỗ nào mảy may ngờ vực. Nỗ tộc vốn
sùng bái anh hùng.

Anh hùng, cho dù đã chết, vẫn còn cái tên.

***

“Đồ ngu xuẩn kia!” Đứng trên tường thành, Hàn Tắc Minh thấy Triệu

Hân đơn phương độc mã xộc thẳng vào hàng ngũ quân Nỗ liền bật ra một
tiếng gào tựa như tiếng khóc than ai điếu.

Quơ quân lệnh kỳ trong tay, Quy Vãn quay đầu lại, tinh tế nhận ra một

dòng chất lỏng trong veo chảy tràn từ khóe mắt Hàn Tắc Minh, bi thương
trỗi dậy trong lòng nàng. Quay đầu lại nhìn chiến cuộc bên dưới, một vạn
binh sĩ thủ thành đều bỏ mạng trên sa trường. Dưới tường thành kia, thi thể
chất chồng, máu tươi bung nở nơi nơi, tựa như một cả vùng đất đều nhuốm
sắc mẫu đơn tiên diễm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.