HỒNG NHAN LOẠN - Trang 764

Ba ngày sau, Lâm phủ nhận được thư từ bộ Binh, Nỗ quân cậy mạnh liên

tiếp xâm lấn các thành trấn biên cảnh quanh ải Ngọc Hiệp, Lâm Thụy Ân
lập tức rời kinh, tiến thẳng tới ải Ngọc Hiệp. Mà thống soái Nỗ quân khi đó,
là con trai thứ hai được Nỗ vương vô cùng yêu thương, Gia Lịch.

***

Gió chiều nổi lên, gầm rú cuồng nộ, mây cuối chân trời tan tác như tơ,

bầu trời như quyện thành một khối với bình nguyên rậm rạp, phân không rõ
đâu là trời, đâu là đất.

“Tướng quân!”

Lâm Thụy Ân quay đầu lại, sườn gương mặt sắc như đao cắt, góc cạnh

rõ ràng, đường nét tinh tế, không hề nhuốm chút xù xì thô ráp nào của máu
lửa chinh chiến sa trường. Người vừa đến thoáng giật mình, rồi bật cười
sang sảng, đưa tới một chén canh, tỏa ra hương thơm ngào ngạt quyến rũ.

“Đây là canh thịt đầu bếp nấu, tối nay Tướng quân còn chưa ăn gì đúng

không?”

Đưa tay nhận lấy chén canh, hơi nóng hầm hập có phần bỏng rát tay, hắn

thoáng chớp mắt vài cái không ai nhận ra, đưa canh lên miệng, nóng rực
như cụm lửa tràn vào cuống họng, cứ thế xộc thẳng vào ngực. Bao nhiêu
hơi lạnh lẽo hòa lẫn trong gió theo hơi nóng đang cuộn trong lòng mà tiêu
tan.

“Cám ơn!”

“Ấy… a?” Người vừa tới kia mở trừng mắt, hệt như bị kinh hãi vì câu

nói vừa rồi, khoát khoát tay rất không tự nhiên, “Tướng quân à… Sao
Tướng quân lại khách khí đến thế chứ… Đây là đầu bếp đưa cho tôi… Tôi,
tôi là Lý Dũng, trong quân còn gọi tôi là Đại Dũng…” Đột nhiên phát hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.