HỒNG NHAN LOẠN - Trang 783

Hoàng hậu vừa định lên tiếng, liền bị ánh mắt y ngăn lại, thở chậm một

hơi, Trịnh Lưu lại nói: “Họ Thư là mối họa ngầm, nhưng lúc này chưa cần
để ý tới, nếu cùng lúc đối phó cả họ Thư và Đoan vương sẽ khiến chúng
liên thủ với nhau, giang sơn họ Trịnh ta khó mà giữ nổi. Hai bên cùng hại,
phải chọn lấy bên nhẹ… Hoàng hậu, Tuyên nhi còn quá nhỏ, ta truyền ngôi
cho nó, không biết có bao nhiêu lang sói rục rịch dã tâm, sau này Hoàng
hậu khanh phải tránh vọng động, chỉ có thể bình tĩnh tính toán, trước diệt
Đoan vương, sau trừ Thư phiệt!”

Hoàng hậu thấy y trừng mắt, trong mắt lấp lánh ánh lên tia sáng kì dị,

lòng vô cùng bối rối, bèn an ủi: “Hoàng thượng nói vậy thần thiếp hiểu,
thần thiếp hiểu hết… Hoàng thượng, người bảo trọng long thể, chuyện đại
sự như vậy, chờ Hoàng thượng khỏe lại bàn cũng chưa muộn…”

Trình Lưu lại như không hề nghe thấy lời nàng, thần thái an tường tựa

như đang say ngủ, đột nhiên khua hai tay, bàn tay phải quơ về phía trước,
nhưng chẳng bắt được gì. Nét mặt bình thản của y thoáng lộ vẻ bi thương,
tâm trí tựa như đã mê man, miệng lẩm bẩm: “Hoàng hậu… Hoàng hậu…”

“Thần thiếp ở đây.” Vươn tay, nắm lấy bàn tay Trịnh Lưu đang huơ giữa

không trung, lòng bàn tay lạnh băng.

“Khanh nói trẫm nghe, nàng ấy ở đâu? Rốt cuộc nàng ấy đang ở đâu?”

Nàng ấy? Ai là nàng ấy?

Hoàng hậu hé miệng, xót xa chua chát, không nói nên lời, nước mắt tuôn

như châu, nhuốm ướt một mảng trước ngực.

Trịnh Lưu mở trừng mắt, nhìn thẳng vào rèm tường, lời dồn tuôn như

thác cho thấy thần trí y đã hoảng loạn: “Mũi tên kia trúng vào nàng ấy sao ?
Trúng vào nàng ấy sao… Ai nói trẫm hay, bắn trúng nàng ấy rồi sao ? ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.