HỒNG NHAN LOẠN - Trang 781

Ra vào điện này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng lần này, với nàng

giống như lần đầu tiên tới, vô cùng bất an, tựa như có thứ gì lách cách lên
tiếng trong tâm, tim đập thình thịch như muốn vọt khỏi lồng ngực. Điện lớn
trống trải lạnh lẽo, không mảy may tiếng động, biết Hoàng thượng chỉ
truyền gọi riêng mình nàng, liền cho hai bên tả hữu lui cả xuống, nàng
chậm rãi tiến vào nội điện.

“Là Hoàng hậu đó sao?” Từ sau trướng rủ, một tiếng gọi khẽ vang lên,

giọng trầm trầm, phảng phất như tiếng nhạc gõ trên ống trúc.

“Hoàng thượng, là thần thiếp!”

Trong trướng thoáng một tiếng như thở dài, lại như không, Hoàng hậu

cụp mắt, sàn nhà trơn bóng như gương, nàng lướt qua, lưu lại một bóng
dáng mờ nhạt.

“Đỡ ta ngồi lên!” Trịnh Lưu nói. Hoàng hậu tiến lên trước, vén trướng

phủ lên, ngồi cạnh bên giường, đưa tay nâng Trịnh Lưu dậy, chèn một chiếc
gối thêu ra sau lưng y. Trong trướng phủ ngập mùi Long diên hương, xộc
vào cánh mũi, nàng váng vất, đến khi thấy rõ mọi thứ trong trướng, kinh
ngạc, sống mũi chợt cay cay, nàng chực rớt lệ, miệng không kìm được một
tiếng gọi khẽ: “Hoàng thượng…”

Trịnh Lưu mỉm cười, từ khi lâm trọng bệnh đến nay, tựa hồ đây là lần

đầu tiên y mỉm cười: “Trẫm vừa nằm mộng, mộng thấy Mẫu hậu, người nói
trẫm nằm lâu quá rồi, nếu còn nằm mãi như vậy, giang sơn này của họ Trịnh
dễ lọt vào tay kẻ khác…”

“Hoàng thượng…” Hoàng hậu lẩm bẩm, nước mắt bất giác rớt xuống,

“Hoàng thượng lấy long thể làm trọng, đại sự trong triều đã có, đã có…”
Lòng nàng âu lo, nhất thời không rõ trong triều còn ai có thể cậy dựa mà
nhắc tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.