HỒNG NHAN LOẠN - Trang 780

giằng co tại Tây Châu suốt năm năm ròng, lớn nhỏ gần trăm trận, khiến dân
chúng miền biên cương khổ sở không bút mực nào tả xiết. Mùa thu năm
Thiên Tái thứ mười, Nỗ vương Gia Lịch cảm thấy thân thể không khỏe, lui
binh. Cũng mùa đông năm ấy, hai nước hòa đàm, ba thành Đồng Thú, Đồ
Luân, Đốc Thành phía ngoài Tây Châu cắt nhường cho Nỗ tộc, hai bên
ngừng chiến.

Cuộc chiến Ngọc Đốc kéo dài suốt năm năm, Hoàng đế Khải Lăng quốc

Trịnh Lưu lo âu quá độ, bệnh nặng quấn thân, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, thái
y bó tay trơ mắt nhìn. Giữa lúc vạn vật hồi xuân, trăm hoa bừng nở, hai
nước ngừng chiến, dân chúng nghỉ ngơi, Trịnh Lưu lại bệnh nặng nguy
kịch, thuốc men chạy chữa đều vô dụng.

“Nương nương, nương nương…” Cung nữ rảo bước chạy tới trong điện,

Hoàng hậu đang lim dim trong trướng, giật mình bởi tiếng la lớn, mở
choàng mắt, không giấu nổi luống cuống: “Hoàng thượng người…”

“Bẩm nương nương, Hoàng thượng cho đòi, Thái y… Thái y nói mời

nương nương mau lại, chậm thêm chút nữa e rằng muộn mất!”

Hoàng hậu cau mày, quấn gọn mái tóc, giữa lúc vấn tóc, mắt nàng ánh

lên niềm bi thương, nhưng lập tức tan biến, đứng lên, nàng truyền lệnh:
“Mau truyền Thống lĩnh Vũ Lâm quân đến ngoài cung chờ chỉ!” Cung nữ
bên cạnh vội vã chạy đi, Hoàng hậu thở dài, đem theo một đám cung nữ, thị
vệ vội vàng đi thẳng về điện Ngự Càn.

Ngoài điện Ngự Càn cổ thụ rợp trời, ánh mặt trời ấm áp ngày xuân chiếu

thẳng qua cành cây, xanh biếc như sắc phỉ thúy, có điều vừa lại gần, mùi
thuốc Đông y nồng đậm xộc thẳng tới cánh mũi, lan tỏa trong bóng tối mịt
mờ. Hoàng hậu bước vào điện, chăm chú nhìn, trong điện dùng lưu ly để
lấy ánh sáng, áng sáng rải rắc từng chùm từng chùm, tựa như mái tóc thiếu
nữ buông rủ không ngừng tuôn xuống, phong tình vạn chủng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.