HỒNG NHAN LOẠN - Trang 785

Điện lớn đột nhiên im bặt, trừ tiếng nức nở của Hoàng hậu, không tiếng

động nào khác, bao nhiêu gào thét giãy giụa vừa rồi đều tan biến như ảo
giác. Hoàng hậu ngẩng đầu, nước mắt ướt nhoèn, phủ mờ cả hai mắt. Trịnh
Lưu nằm yên, bàn tay hoàng hậu chạm vào thứ gì ấm ướt, nhìn kỹ, thấy trên
mặt Trịnh Lưu còn vương dấu ươn ướt.

“Lâu Triệt nguyện bỏ tất cả vì nàng ấy, trẫm biết, nếu không năm năm

trước hắn sẽ chẳng quỳ gối trước mặt trẫm, là vì thế sao ? Trẫm có thể dâng
tất cả châu báu thế gian dưới chân nàng ấy, nhưng Lâu Triệt có thể vì nàng
ấy mà buông hết trân bảo… Khác biệt đó sao ? Ha ha ha…” Y bật cười
thàng tiếng điên cuồng, không thở nổi, “Trẫm sai rồi, trẫm đã bỏ lỡ… Trước
kia trẫm từng điều tra thân thế nàng ấy, nàng ấy cũng từng bốc phải quẻ Đế
Vương Yến, trẫm nên lưu nàng ấy lại… Trẫm sai… sai lầm rồi…”

“Hoàng thượng!” Hoàng hậu buông bàn tay đang ghì chặt tay Trịnh Lưu,

“Năm đó thần thiếp đã thử nàng ấy, nàng ấy nói vốn không phải phượng
hoàng không thể vào cửa đế vương, là nàng ấy buông bỏ tất cả, không phải
lỗi của Hoàng thượng…”

Chẳng biết Trịnh Lưu có nghe được những lời nàng nói hay không, đôi

mắt trước kia sáng rực rỡ giờ đã thu lại ánh sáng, chỉ còn lưu lại bóng đen
trùng trùng, sâu thẳm khôn cùng : “Nàng ấy không cần… những gì trẫm
cho, nàng ấy không cần!”

Y nói thật nhẹ, tựa như chỉ nói cho bản thân mình nghe. Hoàng hậu nghe

thấy, không khỏi bi thương. Rất lâu sau, Trịnh Lưu mới lấy lại được bình
tĩnh, mỉm cười bình thản, tựa như trước đây.

“Hoàng hậu, khanh nói với Tuyên nhi, trẫm không phải người cha tốt.

Trẫm bỏ lại hai mẹ con nàng tiếp tục tranh đấu trên ngôi cao Hoàng đế. Có
điều, trẫm có một câu phải lưu lại cho Tuyên nhi, nói cho nó hay, ngôi vị đế
vương là mật ngọt phủ trên đao thương, chỉ cần mê luyến thứ hương vị ngọt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.