Gió đêm thổi áo bào của hắn tung bay, gương mặt tuấn tú đối diện với
trâm cài tóc kia, trong ánh tà dương khóe môi chậm rãi cong lên, lại
dường như nhớ ra cái gì đó, trong đáy mắt dâng lên một nỗi đau
thương không tên.
3.
Từ khi bắt đầu Thù Tử Sơ thường đi vào Nam viện, dáng vẻ hắn tuấn
tú tiêu sái dẫn tới rất nhiều cô nương làm trang sức đều nảy mầm xuân
tâm, hắn lại ai cũng không nhìn, trái lại có một lần bước vào trong
lương đình đó, cầm khuyên tai Sầm Thanh Thanh vừa làm xong lên,
khen không dứt miệng. (Editor: Bắt đầu tán gái nè J))
Lần này, trong lòng mấy cô nương ở Nam viện đều nổi lên vị chua, vô
tình hay cố ý bắt đầu xa lánh Sầm Thanh Thanh.
Lúc Thù Tử Sơ vào Nam viện lần nữa, trùng hợp gặp một đám người
vây quanh lương đình, “hợp nhau tấn công” Sầm Thanh Thanh.
“Kim châu (ngọc trai có màu vàng) không phải ngươi trộm, còn ai vào
đây?”
“Đúng vậy, chúng ta rõ ràng đặt trên bàn này, cùng lắm đi vào lấy đồ,
ra ngoài hộp trang sức không cánh mà bay, trong lương đình này có
một mình ngươi ở, không phải ngươi còn ai?”
“Đừng nói dối, nhanh mang đồ ra, nếu không chúng ta sẽ dẫn ngươi
đến chỗ Lý tổng quản!”
…
Một đám người lao nhao, Sầm Thanh Thanh trước bàn gấp đến đỏ
bừng mắt, Sầm lão sư phụ bên cạnh nàng cũng cực kỳ tức giận, “Cái
ngươi ngậm máu phun người, cháu gái ta tuyệt đối không phải kẻ
trộm, trên bàn này căn bản không có để kim châu gì cả!”
“Tại sao không có? Chính là bị nàng ta trộm!” Đám cô nương kia kiêu
căng phách lối, vẫn một mực chắc chắn Sầm Thanh Thanh chính là kẻ
trộm, thậm chí còn la hét muốn lột quần áo của nàng ra “soát người”.