Trong không khí hỗn loạn, một giọng nam tử vang lên bên tai mọi
người: “Chuyện gì ồn ào?”
Tất cả mọi người quay đầu lại, lúc này mới phát hiện người đến đúng
là Thù Tử Sơ.
Ánh mắt của cô nương dẫn đầu sáng lên, liền vội vàng tiến tới, “Thù
Ti trân, ngài đến thật trùng hợp, nha đầu này ăn trộm kim châu của
chúng ta.”
“Đúng vậy, Thù Ti trân, người tay chân không sạch sẽ như vậy, nên
đuổi ra khỏi cung đi!”
Một đám người rất nhanh vây xung quanh Thù Tử Sơ, hắn một lời
cũng không nói, chỉ nhìn bóng dáng áo xanh trong đình, hốc mắt thiếu
nữ hơi phiếm hồng, “Ta không có, Thù đại nhân, ta không có trộm
đồ!”
Trước bàn của nàng là một đống hỗn loạn, trang sức mới làm xong bị
lật lung tung, nhưng đá người kia vẫn không bỏ qua, nói chắc chắn
nàng giấu kim châu trên người, nhất định phải lục soát mới biết được!
Nhưng một cô nương gia đình tử tế, bị mọi người lột quần áo lục soát,
nhục nhã cỡ nào, Sầm lão sư phụ sao có thể để cháu gái phải chịu
nhục như vậy?
Một đám người cãi lộn không ngừng, Thù Tử Sơ bỗng nhiên quay
đầu, nhìn mấy người gây chuyện, “Các ngươi mất mấy hạt kim châu?”
Cô nương cầm đầu sững sờ, nhưng cũng không chút hoang mang nhớ
lại nói: “Đặt bên trong hộp trang sức, khoảng… khoảng tám, chín
hạt.”
“Thật sự tám, chín hạt sao?” Thù Tử Sơ ngoắc ngoắc thái giám đứng ở
cửa, trầm giọng nói, “Đi, gọi người của Ti Trân phòng tới, bảo các
nàng mang danh sách lên, phía trên ghi tên tất cả các món đồ thợ thủ
công mang vào cung, chỉ cần thẩm tra đối diếu, liền có thể rõ ràng
rành mạch.”
Hắn vừa dứt lời, mấy vị cô nương kia sắc mặt biến đổi, trên thực tế,
những món đồ các nàng mang vào cung lần này, căn bản không có kim