Tôi muốn hạ Macdougall, thanh toán trận đấu chỉ trong vòng một phút nữa
trên võ đài. Tôi có cảm giác mình làm được điều đó, và gã xứng đáng với
tất cả những gì được ban phát tại đây. Gã tung ra một cú đấm vòng, nhưng
tôi né được. Gã đã thấm mệt.
“Giờ thì anh sẽ không đánh đập nhừ tử vợ con anh được nữa,” tôi nói. “Anh
đang đối phó với người cùng phía với anh. Tôi đánh lại này, Macdougall.”
“Mẹ mày,” gã gầm gừ, nhưng gã đang thở hổn hển. Mặt và cổ gã đầm đìa
mồ hôi.
“Anh có phải thằng đó không? Anh có phải là Trùm không hả Brian? Anh
giết tất cả những người ấy phải không?”
Gã không trả lời tôi, vì thế tôi đánh mạnh vào bụng gã. Gã gập người lại,
mặt gã nhăn nhó vì đau đớn.
Đến lúc này Betsey đã đến chỗ hai chúng tôi. Hai đặc vụ nữa cũng đã đến.
Họ chỉ đứng nhìn, họ hiểu. Họ cũng muốn điều này xảy ra.
“Dồn trọng lượng về phía trước đi,” tôi mách nước cho Macdougall. “Anh
đánh trả mà trọng tâm vẫn dồn về phía sau đấy.”
Gã lầm bầm điều gì đó. Tôi không hiểu được. Tôi không bận tâm nhiều đến
những gì gã phải nói. Tôi nện vào bụng gã một lần nữa. “Thấy chưa hả?
Hãy đánh vào vùng bụng,” tôi bảo gã. “Tôi cũng dạy các con tôi điều tương
tự.
Tôi tung một cú móc nữa vào bụng gã. Gã không mềm yếu, và cú đấm có
cảm giác thật tuyệt, giống như đánh vào một chiếc bao nặng vậy. Sau đó là
một cú móc mạnh vào chóp cằm của Macdougall. Gã ngã vật ra thảm cỏ.
Gã nằm yên đó. Gã đã bất tỉnh.