Chương 121
“VÌ LÝ DO QUÁI NÀO MÀ CÁC VỊ ĐẾN ĐÂY?” Francis lại hỏi khi
chúng tôi theo y qua một hành lang dài thưng toàn kính trông xuống con
sóng cuồn cuộn của Đại Tây Dương cách vài tầng nhà bên dưới. Phong
cảnh thật ngoạn mục, đáng giá ít nhất là hai vụ án mạng. Mặt trời buổi
chiều tạo ra vô vàn ngôi sao và kim cương nhảy múa trên mặt nước. Cuộc
sống vô cùng tuyệt diệu đối với bác sĩ Bernard Francis.
“Frederic Szabo đã hiểu tất cả những gì cần làm cho ông phải không?” tôi
hỏi, chỉ cốt để làm tan băng. “Hắn có một ý tưởng trả thù tỉ mỉ chống lại các
nhà băng. Hắn có tất cả bí quyết, sự ám ảnh, các mối liên lạc. Không phải
chuyện đó diễn ra như thế hay sao?”
“Anh đang nói về cái quái quỷ gì thế hả?” Francis hết nhìn Betsey lại nhìn
tôi như thể chúng tôi cũng loạn trí như vài bệnh nhân tâm thần của y.
Tôi lờ cái nhìn và sự hạ mình trong giọng nói của y. “Ông đã nghe về kế
hoạch của Szabo trong các buổi điều trị của ông với hắn. Ông đã bị ấn
tượng bởi các chi tiết và tính chính xác. Hắn đã xem xét toàn diện mọi thứ.
Ông cũng biết hắn không phải là một kẻ lang thang trong tất cả những năm
tháng sau chiến tranh. Ông hiểu hắn đã làm việc cho nhà băng First Union.
Thật ngạc nhiên. Hắn là người điều hành bộ phận an ninh. Hắn thực sự biết
rõ về các nhà băng và cách cướp chúng. Hắn điên, nhưng không theo cái
cách ông đã nghĩ.”
Francis vỗ nhẹ lên cái máy pha cà phê trên quầy bếp. “Đáp lại, tôi thậm chí
sẽ không đề cao chuyện vớ vẩn đó. Tôi mời cả hai vị cà phê, nhưng tôi rất
bực. Tôi thực sự bực mình đấy. Làm ơn kết thúc câu chuyện nhảm nhí của
các vị đi, sau đó cả hai có thể biến.”