“Tôi không muốn cà phê,” tôi nói. “Tôi muốn ông, Francis ạ. Ông đã giết
tất cả những người đó mà không hề hối hận. Ông đã sát hại Walsh và Doud
không phải Frederic Szabo, mới là kẻ điên, là Trùm.”
“Chính anh mới điên. Cả hai vị đều điên,” bác sĩ Francis nói. “Tôi là một
bác sĩ khả kính, một sĩ quan quân đội đã được tặng huân chương.”
Sau đó y mỉm cười - gần như thể y không thể cưỡng lại được - và vẻ mặt y
đã nói hết: ta có thể làm bất cứ thứ gì ta muốn. Các người chẳng là cái thá
gì đối với ta. Ta làm những gì ta muốn. Tôi đã từng nhìn thấy vẻ mặt hãi
hùng đó trước đây rồi. Tôi biết rõ về nó. Gary Soneji, Casanova, Mr. Smith,
Weasel. Francis cũng là một kẻ tâm thần mà thôi. Y cũng điên như bất kỳ
tên sát nhân nào tôi đã tóm được. Có lẽ y đã trải qua một thời gian quá dài
bị đánh giá không đúng mức và làm việc tại các bệnh viện cựu chiến binh.
Không nghi ngờ gì nữa, chuyện này diễn ra sâu xa hơn thế nhiều.
“Một trong những thành viên băng cướp nhà băng mà ông đã gặp riêng còn
nhớ ông. Hắn tả ông là người cao ráo, trán rộng, mũi to, tai to. Đấy không
phải là Frederic Szabo.”
Francis quay khỏi chỗ pha cà phê và bật ra tiếng cười chua chát, khó chịu.
“Ồ, đó là chứng cứ khá thuyết phục đấy, thám tử ạ. Tôi muốn nghe anh
trình nó lên cho công tố viên ở Washington. Tôi cá là D.A.[1] cũng sẽ cười
bể bụng cho mà xem.”
[1] District Attorney: công tố viên quận.
Tôi cười đáp lễ y. “Chúng tôi đã trao đổi với D.A. rồi. Bà ấy không hề cười.
Nhân tiện cho ông biết, Kathleen McGuigan cũng đã khai với chúng tôi. Vì
ông không gọi lại cho Kathleen nên chúng tôi phải đến gặp cô ta. Ông bị bắt
vì tội ăn cướp, bắt cóc và giết người. Bác sĩ Francis, tôi thấy ông không thể
cười được nữa đâu.”