HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 37

Chương 12

VÀO KHOẢNG BẢY GIỜ Sampson và tôi quyết định nghỉ ăn tối. Chúng
tôi tính rằng chúng tôi sẽ làm việc trễ, có lẽ là quá nửa đêm. Loại công vic
này là như thế. Tôi về nhà ăn bữa khuya với bọn trẻ và Nana.

Tôi ăn và ca tụng tài nấu nướng của Nana, nhưng tôi không thấy ngon
miệng cho lắm. Tôi vẫn đang nén chuyện của Christine trong lòng. Không
có gì quá sáng sủa đối với tôi.

Sampson và tôi nhất trí gặp nhau vào khoảng mười giờ để kiểm tra vài kẻ
ăn sương vốn rất dễ tìm sau khi màn đêm buông xuống. Vào lúc mười giờ
mười lăm phút chúng tôi lại đang rong ruổi về Southeast trên chiếc xe của
mình.

Sampson phát hiện ra gã xì ke hạ đẳng và ăn cắp vặt mà chúng tôi biết.
Darryl Snow đang thơ thẩn với đám bạn gã trước một quầy rượu và thịt
nướng đã đổi tên và bây giờ gọi là Đã Từng Là Quán.

Sampson và tôi ra khỏi chiếc Porsche và đi nhanh về phía Snow. Gã hết
đường chuồn. Lúc nào cũng vậy, Darryl luôn là thằng ăn mặc đúng mốt:
quần soóc nylon màu đỏ thẫm bên ngoài bộ đồ lót nylon màu thanh thiên,
áo phông Polo, áo gió Tommy Hilfiger, cặp kính râm Oakley.

“Chào người nghiện,” Sampson trầm giọng nói. “Cậu đang biến thành đồ
vô dụng đấy.”

Ngay cả lũ bạn của Snow cũng phá lên cười. Darryl khoảng hai mươi bảy
tuổi, tôi ngờ rằng gã nặng một trăm hai mươi pao kể cả quần áo, các nhãn
hiệu thời trang và tất tần tật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.