HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 41

Tôi có đèn pin, vì thế tôi dẫn đường. Khi đã sục sạo hết các tòa nhà, chúng
tôi bắt đầu tìm kiếm trong tầng hầm. Mặt sàn lồi lõm, đầy những vết xi
măng. Những mảng tơ nhện đầy bụi bặm chăng từ đầu này đến đầu kia của
tầng hầm.

Tôi bước tới bên một cánh cửa gỗ đóng im ỉm và dùng chân đạp nó bật ra.
Tôi có thể nghe thấy loài gặm nhấm đủ mọi kích cỡ đang chạy nhốn nháo
trong bốn bức tường và đang cào dữ dội như thể chúng bị sập bẫy. Tôi vẩy
chiếc đèn pin ra xung quanh. Chẳng có gì ngoài một cặp chuột đang trợn
trừng giận dữ.

“Có biết Errol và Brianne ở đâu không?” Sampson quát chúng. Chúng kêu
chít chít đáp lại chúng tôi.

Anh và tôi tiếp tục tìm kiếm từ tầng này đến tầng khác. Tòa nhà ẩm ướt và
nồng nặc mùi nước tiểu, mùi phân và mùi mốc. Mùi hôi thối bốc lên ngạt
thở.

“Tôi đã thấy những nhà nghỉ tốt hơn thế này,” tôi nói, và Sampson cũng bật
cười.

Tôi xô bật một cánh cửa khác và qua mùi tử khí đang thối rữa tôi biết rằng
chúng tôi đã tìm thấy những xác chết. Tôi rọi đèn pin và nhìn thấy Brianne
và Errol. Trông chúng không còn là người nữa. Tòa nhà rất nóng và sự phân
rã nhanh chóng bắt đầu. Tôi cho rằng chúng đã chết ít nhất một ngày, có thể
còn hơn.

Tôi chiếu ngọn đèn pin Maglite vào Errol trước, sau đó vào vợ gã. Tôi thở
dài và cảm thấy hơi oải trong lòng. Tôi nghĩ đến Maria và tự hỏi làm sao
nàng lại yêu mến điều gì đó ở Errol. Khi gã còn nhỏ, cậu con trai Damon
của tôi đã gọi gã là cậu Errol.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.