HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 43

Chương 14

CUỘC KHÁM NGHIỆM TỬ THI GẤP RÚT xác nhận nghi ngờ của tôi
rằng Errol và Brianne Parker bị đầu độc. Việc ăn phải một liều lượng lớn
Anectine gây co cơ nhanh chóng và khiến tim ngừng đập. Thuốc độc được
hòa vào chai rượu Chianti. Brianne Parker bị hãm hiếp sau khi chết. Thật là
đốn mạt.

Sampson và tôi dành hai tiếng đồng hồ nữa nói chuyện với những kẻ lang
thang, vô gia cư, nghiện ngập sống trong những tòa nhà bỏ hoang trên đại lộ
1. Không ai thừa nhận có biết Errol hoặc Brianne, không ai thấy những vị
khách không bình thường tại tòa nhà, nơi vợ chồng Parker ẩn náu.

Cuối cùng tôi dạt về nhà để chợp mắt ít giờ đồng hồ, nhưng tôi trằn trọc
trong phòng ngủ. Khoảng năm giờ tôi ra khỏi giường và tập tễnh đi xuống
lầu. Một lần nữa tôi lại nghĩ đến Christine và tiểu Alex.

Bản ghi chú trên cửa tủ lạnh của Nana đã được dán. Nội dung như sau:
“Nàng chưa từng/muốn mình có màu da trắng/để qua được/chỉ mơ được
sẫm màu hơn.” Tôi mở tủ lạnh và lấy ra một lon bia Steward, sau đó tôi ra
khỏi gian bếp. Bài thơ trên cửa tủ lạnh lướt qua đầu tôi.

Tôi bật vô tuyến, rồi lại tắt đi. Tôi chơi dương cầm trong căn phòng kính -
bản “Crazy for you” và sau đó là một chút Debussy[1]. Tôi dạo bản
“Moonglow,” bản nhạc làm tôi nhớ quãng thời gian đẹp nhất bên Christine.
Tôi tưởng tượng ra những cách chúng tôi có thể hàn gắn mối quan hệ của
mình. Kể từ khi nàng trở về Washington, tôi đã cố đến đó mỗi ngày vì nàng.
Nàng tiếp tục tôi ra xa. Cuối cùng tôi đưa tay gạt những dòng lệ trào ra
trong mắt tôi. Nàng đã ra đi. Một lần nữa mi phải bắt đầu làm lại.Nhưng tôi
không chắc mình có thể.

[1] Claude Debussy (1862-1918): nhà soạn nhạc nổi tiếng người Pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.