băng.”
“Chúng tôi muốn tự mình kiểm tra ngôi nhà trước,” đặc vụ Cavalierre trả
lời thay cho Kyle. “Bọn sát thủ không hề phạm sai lầm. Chúng ta cũng
không.” Cô tỏ ra thô lỗ và không còn kiên nhẫn được với tôi. Tôi không
thích giọng Cavalierre cho lắm, và cô dường như chẳng thèm quan tâm tôi
đang nghĩ gì.
“Rosslyn có lực lượng cảnh sát rất tốt,” tôi bảo Cavalierre. “Trước đây tôi
đã từng làm việc với họ. Cô đã bao giờ làm việc với họ chưa?” Tôi có cảm
giác mình phải bảo vệ một vài người tôi biết và kính trọng.
Kyle thở dài. “Anh biết điều đó phụ thuộc vào việc ai phản ứng trước. Vấn
đề là thế. Betsey nói đúng đấy - ta không thể phạm sai lầm trong vụ này. Họ
cũng không.
Chúng tôi rẽ vào đường cao tốc ở Rosslyn. Khu vực lân cận trông thanh
bình, yên tĩnh và trù phú: những bãi cỏ được chăm nom chu đáo, những
gara để được hai xe, những ngôi nhà cả cũ lẫn mới đều rộng rãi.
Chúng luôn luôn giết người, tôi không thể không suy nghĩ. Trước đây
chúng đã làm điều đó với một gia đình rồi.
Chúng tôi dừng xe trước một ngôi nhà có hàng số 315 to tướng màu đỏ trên
chiếc hộp thư màu vàng nhạt. Một chiếc xe mui kín màu đen men vào lề
đường phía sau chúng tôi - lại thêm đặc vụ. Càng nhiều càng đáng sợ.
“Băng cướp chắc chuồn rồi,” Kyle nói vào bộ đàm của anh. “Nhưng hãy
nhớ, người ta không thể biết chắc được. Bọn này là sát thủ. Mà chúng có vẻ
cũng thích điều đó.”