HỢP CHẤT MÀU DA CAM - Trang 50

— Vâng, thưa ba. – Tôi lí nhí nói.

— Con có biết tại sao chị Michelle lại giành thắng lợi không? – Ba hỏi.

– Bằng cách học hành chăm chỉ và hy sinh tất cả cho khoa học.

Michelle đã lấy áo khoác ra và đứng bên cạnh ba, tự hào nhìn tôi.

Trông chị càng dễ thương hơn sau khi nhận được tin ấy.

— Có lẽ con nên ở nhà. – Ba nói. – Một mình con, một tòa nhà mênh

mông. Đây là môi trường tốt để con học hành giỏi.

— Nhưng con còn phải ăn nữa chứ! Tôi hỏi!

— Con có thể hâm lại mấy món ở trên bếp ấy. Mẹ nói.

— Nhưng, mẹ ơi… – Tôi dừng lại và lắc đầu. Tôi chẳng có cách nào để

lay chuyển quyết định của ba mẹ. Tôi hiểu rõ điều đó.

— Tạm biệt. – Tôi làu bàu khi ba người bước ra cửa.

Tôi buông người xuống ghế sô pha. Bây giờ tôi phải làm gì? Rõ ràng là

ba mẹ không chịu giúp tôi.

Mèo Chester phóng vào phòng khách. Nó nhảy vào lòng tôi và bắt đầu

pờ… rừ… pờ… rừ… ừ…

Giờ thì nó mến tôi hơn bởi lẽ tôi cũng thuộc loại đần độn như nó.

Tôi gãi gãi cằm nó.

— Ta làm gì bây giờ hả Chester? Tao nghĩ mày cũng không biết.

Chó Tubby cũng chạy vào phòng và nhảy lên ghế sô pha, ngồi xuống

bên cạnh tôi.

— Tao biết là mày cũng chẳng biết phải làm gì, đúng không hả anh bạn

Tubby?

Tôi thở dài và nhắm mắt lại. Tôi tưởng tượng não tôi bị hợp chất màu

da cam lấp đầy.

— Ốiii! – Tôi hét. Sợ quá! Chester nhảy khỏi lòng tôi. Tubby thì dựng

tai lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.