•11•
— Al? Dậy đi con! – Ba gọi. – Hôm nay là ngày thi của Đố vui khoa
học.
Tôi không muốn thức dậy. Tôi không muốn đi đến trường. Và tôi hoàn
toàn không muốn tham gia đội tuyển Đố vui khoa học.
Tôi lật người lại và vùi mặt vào gối.
Tôi nghe tiếng ba mở cửa.
— Al, dậy đi con. Con có biết là đã mấy giờ rồi không?
Tôi mở mắt nhìn đồng hồ. Kim ngắn thì chỉ số bảy còn kim dài thì chỉ
số hai.
Thế thì nghĩa ra làm sao nhỉ?
Tôi không còn nhớ cách xem đồng hồ.
Tôi ngồi dậy, dụi mắt rồi lại nhìn đồng hồ. Tôi vẫn không hiểu là mấy
giờ. Tại sao tôi lại quên béng cái bài học được dạy từ thuở đi mẫu giáo ấy
chứ? Tôi đần độn quá rồi ư?
Ba bước vào ngồi xuống giường, bên cạnh tôi.
— Hãy cố gắng dậy đi Al, con cần phải ăn sáng để giữ dầu óc sáng suốt
cho đến chiều tham dự cuộc thi Đố vui khoa học.
— Nhưng, ba à, con thực sự không biết gì… – Tôi nói.
Nhưng ba chẳng hề lắng nghe.
— Con cần phải ăn sáng thật đủ. Điều ấy rất quan trọng. Và con cần
phải tĩnh tâm trước cuộc thi mới đạt điểm cao. – Ba dặn.
— Hừm! Hừm! – Tôi rên rỉ.
— Ba biết con sẽ làm được việc lớn, giống như chị con ấy! – Ba vỗ vào
lưng tôi rồi ra khỏi phòng.