Nhìn thấy cô thở gấp đang muốn nói gì đó, Ngũ Chấn Quốc cho rằng cô
xin tha với mình, hoặc nói hối hận rồi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nói đứt
quãng của Uất Noãn Tâm.
“Làm phiền ông…. cho người…. đưa bé Thiên đến trường học….. cháu
không muốn…. thằng bé nhìn thấy…. bộ dạng như thế này…. của cháu bây
giờ…..”
Không ngờ rằng trong tình trạng này rồi, trong lòng cô nghĩ đến đầu tiên
vẫn là con trai.
Ngũ Chấn Quốc có hơi cảm động, nhưng chỉ duy trì trong một giây ngắn
ngủi, lòng lại trở nên vô cùng cứng rắn, có lẽ đây chỉ là thủ đoạn để làm
ông cảm động của cô ta, ông nhất định không thể mắc mưu.
Nhưng ông cũng không phải là người mất nhân tính, lạnh lùng ‘hừ’ một
tiếng, nhưng vẫn đồng ý.
“Đi ăn sáng đi!”
Uất Noãn Tâm gần như phải bò để đi theo, khi đến căn tin, trước mặt chỉ
có một chén cháo trắng thanh đạm, dạ dày ợ hơi chua, chậm chạp không
đụng đến đôi đũa.
“Sao nào? Ăn sơn hào hải vị với Ngũ Liên quen rồi, mấy món cháo thanh
đạm này nuốt không trôi sao?”
“Không phải ạ, cháu chỉ đang nghĩ….” Lời vẫn chưa nói đến, trong lòng
ngực xông lên một mùi vị chua chát, vội vàng bụm miệng chạy vào nhà vệ
sinh, khom người nôn như điên, gần như muốn nôn hết cả cái dạ dày ra
ngoài.
Ngũ Chấn Quốc lắc đầu chịu thua. Thanh niên bây giờ, toàn được ăn
sung mặc sướng, chút xíu cực khổ cũng chịu không được, cơ thể cũng trở