HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 100 NGÀY - Trang 1257

Ngũ Chấn Quốc cảm thấy sỉ nhục, nhắm chặt hai mắt lại.

Trên mặt cô không có chút chán ghét nào, ngược lại còn nhẹ nhàng nói

lời an ủi bên tai ông: “Không sao cả, đây triệu chứng tự nhiên của bệnh đột
quỵ, rất mau sẽ không có chuyện gì đâu.” Hứng nước, giúp ông lau chùi.

Sau này thỉnh thoảng gặp phải chuyện như vậy, ông cũng không còn

chóng đối kịch liệt giống như trước.

Có lúc, Lâm Mạt dắt bé Thiên đến, thằng bé rất hiểu chuyện, cũng không

hỏi nhiều, nhướng gót chân lên, mang giấy khen giơ cao trước mắt Ngũ
Chân Quốc. “Ông xem cháu nè, bé Thiên được giấy khen bé ngoan đó! Cô
giáo tặng cháu đó! Còn cho bé Thiên kẹo que, bé Thiên không ăn, mang
đến cho ông, ông phải mau chóng khỏe lên nha.”

“Ma ma mua cho bé Thiên một quyển truyện, để bé Thiên đọc cho ông

nghe.” Thằng bé bắt một chiếc ghế ngồi ở bên cạnh, ngồi kể chuyện còn bắt
chướt rất giống.

Uất Noãn Tâm cảm thấy rất vui, lẳng lặng đứng ở một bên dọn dẹp vệ

sinh, nhìn thấy khóe mắt Ngũ Chấn Quốc ươn ướt. Tuy ông nói không nên
lời, nhưng ý thức rất rõ ràng.

Mong rằng sau này con cháu của bọn họ có thể hòa hợp ở chung với

nhau như vậy.

Vì để Ngũ Chấn Quốc yên tâm dưỡng bệnh, Ngũ Liên phong tỏa hết tin

tức bên ngoài, cũng không cho phép bất cứ người nào đến thăm bệnh.
Nhưng hôm nay, Uất Noãn Tâm ra ngoài lấy nước, đã đâm đầu đụng vào
một vị khách.

Trên người Nam Cung Nghiêu mặc áo gió mau xám, mang theo hiu

quạnh của gió mùa thu. Trên tay cầm bó hoa tươi, mỉm cười với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.