"Tôi có nói như vậy sao? Sao tôi không nhớ nhỉ?" Anh nghiêng đầu
giống như đang suy nghĩ một lúc lâu, "không lẽ em ngay cả nằm mơ và
hiện thực cũng không phân biệt được rõ sao? Hay là do cải nhiều vụ kiện
quá rồi, nên mắc bệnh hoang tưởng rồi?"
"Nam Cung Nghiêu, anh...." Uất Noãn Tâm căm hận đến nỗi xương cốt
đều lạnh lẽo, máu ở khắp người như xông thẳng lên đầu. Nếu như lúc này
trên tay có một con dao, cô không biết mình có thể kiềm chế được mà
không đâm thẳng vào tim anh. "Tôi nói rồi, anh muốn gì thì cứ nhắm vào
tôi đây, đừng có ra tay với người nhà của tôi."
"Tôi cũng đã từng nói, đây là mối thù giữa tôi và nhà họ Uất, em bớt cho
mình là giỏi đi!"
"Nhà họ Uất rốt cuộc đã làm sai điều gì, mà anh phải ra tay độc ác đến
vậy."
Làm sai điều gì sao?
Nam Cung Nghiêu cười mỉa, hai mắt hơi nheo lại, toát ra một luồng khí
tàn bạo đủ để hủy diệt cả thế giới.
Thời gian quay ngược lại nửa tháng trước, nguyên nhân chính là anh đã
nhận được cuộc điện thoại của thám tử trong nỗi đau khổ không nguôi vì cô
cứ khăng khăng đòi ly hôn, cuối cùng đã điều tra ra được năm đó ai là hung
thủ đã hại chết cha mẹ anh.
Tên khai sinh là Uất Lâm Bân, cũng chính là Uất Kiến Hùng bây giờ!!!
Mục tiêu lúc đó của ông ta, là một người kinh doanh khác, nhưng vì tính
sai nước cờ, nên đã đụng chết cha mẹ anh. Sau đó ông ta đổi tên, dựa vào
thế lực của cha Lâm Khiết Hồng, lên làm thị trưởng! Những vinh quang mà
ông ta hưởng bao nhiêu năm nay, đều được xây nên bằng máu xương của
cha mẹ anh.