HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN 100 NGÀY - Trang 1400

Uất Noãn Tâm biết rất rõ, chuyện này không đơn giản đến vậy,Nam

Cung Nghiêu hận nhà họ Uất, nhất định có nguyên nhân. Bởi cô từng điều
tra qua, nhưng không có manh mối.

Uất Kiến Hùng dường như nhìn thấu được, an ủi ngược lại cô. "Đừng

nghĩ nhiều như vậy. Ba tỏa sáng bao nhiêu năm như vậy,chết cũng có ý
nghĩa rồi. Ba chết rồi,con cũng có thể giải thoát rồi."

"Ba..........."

"Noãn Tâm, ba biết trong mắt con, ba là một người đàn ông ích kỷ, ba

cũng đã gặp báo ứng mà ba đáng phải có.Ba chỉ hy vọng sau này con có thể
hạnh phúc, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì. Hứa với ba, đừng nhúng
tay vào chuyện này nữa. Con hãy sống tốt với Ngũ Liên, cậu ấy sẽ chăm
sóc cho con thật tốt! Đây là tâm nguyện lớn nhất của ba."

Mặt của Uất Noãn Tâm đã ướt đẫm nước mắt từ sớm.

Cô hận sự tàn nhẫn tuyệt tình của Nam Cung Nghiêu, cũng hận sự mềm

yếu vô dụng của chính mình. Chuyện đau khổ nhất, chính là phải đối mặt
với việc sắp mất đi người thân của mình, nhưng lại không thể làm gì được.

...............

Rời khỏi trại giam, Uất Noãn Tâm không về công ty, mà chạy thẳng về

nhà. Khóc hết nước mắt, ngồi co ro ở bên cửa sổ, không nói một lời nào mà
ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Rất lâu rất lâu sau đó, mặt trời đã xuống núi,
ánh chiều tà chói lọi trên mặt đất,vàng rực, rất ấm áp, nhưng cô chỉ cảm
thấy lạnh lẽo, tuyệt vọng.

Cửa bị đẩy nhẹ ra, Ngũ Liên đi vào.Ngồi ở bên cô, nhìn theo tầm mắt của

cô. "Lần đầu tiên anh phát hiện, mặt trời lặn của thành phố này đẹp đến
vậy......."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.