không nói lời nào, tôi sẽ sợ anh sao?” Cô nắm chặt tay lại, “tôi mới không
thèm sợ anh!”
“Anh biết em không sợ, anh cũng không hy vọng em sợ anh. Anh chỉ
cảm thấy em rất đẹp, nên anh muốn nhìn em thôi.” Anh xoa nhẹ lên má của
cô, dịu dàng nói với cô. Tiếng nói của anh còn nghe êm tai hơn người hát
tuồng, rất có từ tính, vừa mở miệng liền làm người ta siêu lòng.
Hơi thở nóng bỏng của anh ở bên tai, nỉ non thật tình tứ, trước mắt lại là
đôi ngươi sâu hút làm cho Uất Noãn Tâm sắp điên lên, cảm giác cơ thể
mình giống như một thanh sôcôla đang tan chảy, chẳng còn chút sức nào.
Người đàn ông này đúng là muốn mạng cô mà……….
Ánh trăng thản nhiên xuyên thấu qua tấm rèm, càng tăng thêm sự ấm áp
của đèn tường, cả căn phòng được bảo phủ trong luồng ánh sáng ấm áp,
bầu không khí không cần nói cũng trở nên lãng mạn.
Trên người cô mặc một chiếc váy lụa màu trắng, trong sáng giống như
mộ đóa hoa trắng, nhưng lại quyến rũ hấp dẫn người khác, tản ra một sức
hấp dẫn nữ tính đến mê say. Một mái tóc đen trải dài, làm đệm cho gương
mặt khóe léo, xinh xắn của cô.
Hai bên má đỏ ửng, trắng hồng giống như đóa hoa anh đào hé nở, như
đang im lặng quyến rũ anh.
Nam Cung Nghiêu vén những sợi tóc rơi bên má cô lên, nhìn thấy vẻ đẹp
làm xao xuyến lòng người của cô ở khoảng cách gần như vậy, anh có cảm
giác như thời gian đang dừng lại, chính mình đã bắt đầu không có cách nào
kiểm soát được suy nghĩ của mình, hô hấp có chút ngắt quảng. Không kiềm
nén được mà than thầm, “trời ạ….. em đẹp quá……….”
Câu nói này từ trong miệng anh thốt ra, còn trong tình trạng như thế này,
làm cho trái tim của Uất Noãn Tâm đập mạnh, hai má nóng hừng hực,