Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu vừa đi được hai bước thì nhìn Amy, Uất
Noãn Tâm không vui. “Nếu quan tâm cô ta như vậy thì anh qua luôn bên đó
đi!”
Cô chẳng qua chỉ nói một câu hờn dỗi, ai ngờ Nam Cung Nghiêu trả lời.
“Vậy em chăm sóc bé Thiên, anh qua đó giúp cô ấy!”
Cô ngẩn người tại chỗ, mặt càng khó coi hơn. Đáng ghét! Anh có cần
khốn khiếp hơn nữa không?
Uất Noãn Tâm dắt bé Thiên, cực khổ leo lên núi, còn Nam Cung Nghiêu
và Amy lại vui vẻ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn đỡ nhau, không
biết nói chuyện mà vô cùng vui vẻ, làm cho mắt của cô nổi lửa bùng bùng.
Nếu Amy không phải cô giáo của bé Thiên, cô sợ mình không kiểm soát
được, mà nổi bão từ sớm rồi!
Cô thật không hiểu, sao bọn họ lại thân nhau vậy chứ? Giữa hai người có
nhiều chuyện để nói vậy sao? Giống như nói gần nửa năm cũng không hết.
Nếu đã như vậy thì lấy nhau luôn đi! Còn sống chết bám díu ở nhà cô, dây
lấy cô làm gì?
Leo núi hơn nửa tiếng, một tốp nhỏ dừng lại nghỉ ở sườn núi, lấy những
thức ăn mình đã chuẩn bị đem ra nướng.
Nam Cung Nghiêu đốt lửa giúp Amy, mới đi quay trở về bên Uất Noãn
Tâm, vươn tay ra muốn cầm lấy than củi trong tay cô, lại bị cô né tránh.
“Nếu anh thích như vậy thì ở bên đó luôn đi, còn giả vờ về đây làm gì?”
“Một mình Amy coi sóc nhiều học sinh như vậy, anh chỉ qua giúp cô ấy
thôi mà, vậy mà em cũng ghen sao?”
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có ghen!”