“Gấp gì chứ, sự thật em không thể chấp nhận nổi đâu, uống một chút
rượu an ủi, làm một chút chuẩn bị tâm lý cho tốt!” Ngũ Liên đưa một ly
rượu đỏ cho cô, nhìn thấy cô không nhận, cũng không để ý, tự mình thoải
mái thưởng thức, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
“Tôi nói này, em ra ngoài phải hóa trang thành bộ dạng giống quỷ như
vậy không cảm thấy mệt sao?”
“Không liên quan đến anh!”
“Cái gì không liên quan đến tôi, nhìn thật chướng mắt, em không sợ chọc
mù mắt bổn thiếu sao?”
Uất Noãn Tâm hít một hơi, nén chịu không nổi bão. “Coi như tôi cầu xin
anh! Nếu như anh thực sự biết sự tình, xin nói tôi biết! Tôi không muốn
tiếp tục chơi trò chơi này với anh đâu!”
Ngũ Liên đặt ly rượu xuống, nháy mắt. “Ngồi!”
“…………”
“Kịch rất hấp dẫn, em không ngồi, tôi làm sao nói với em?”
Uất Noãn Tâm lúc này mới ngồi xuống, trong lòng như có một ngọn lửa
đang thiêu đốt, không muốn đợi dù chỉ một giây.
“Nếu như bổn thiếu nói với em, kẻ giật dây phía sau là Nam Cung
Nghiêu, em có tin không?”
Uất Noãn Tâm sững người nửa giây, lập tức cười rộ lên. “Đây là sự thật
anh muốn nói sao? Đối với tôi một chút cũng không có sức ảnh hưởng!”
Nói xong cô đứng dậy, nhưng Ngũ Liên lại ra lệnh cho cô ngồi xuống.
“Em không cảm thấy khả nghi sao? Tại sao anh ta đối với động tĩnh của
chúng ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay?”