“Nhưng mà….”
“Mau lên!”
Nhìn thấy anh quả quyết, quản gia không dám tiếp tục khuyên ngăn, đắp
từng tấm chăn một lên, ép đến người khác gần như thở không nổi, vậy mà
Uất Noãn Tâm vẫn cứ than lạnh, giống như chìm trong băng tuyết của trời
đất, run rẩy khắp người.
“Ở đây không cần ông đâu, ông ra ngoài gọi điện thoại, tiếp tục liên hệ
với bác sĩ đi!”
Quản gia ra ngoài khóa cửa lại, Ngũ Liêm càng ôm Uất Noãn Tâm chặt
hơn, hai người dán vào nhau rất thân mật, kín khôn có một khe hở. Nhưng
cô vẫn lạnh đến mức chui rút vào trong lòng anh, anh bất đắc dĩ nói: “Bây
giờ biết bị bệnh khó chịu rồi phải không? Lúc nãy còn kiêu ngạo, anh còn
tưởng em là sắt thép đó!”
“Lạnh….ôm tôi….ôm tôi….”
“Không phải đang ôm em sao? Vật nhỏ, anh thực sự rất muốn đem em
nhập vào người đó!” Ngũ Liên nói không thương tiếc. Lúc trước anh từng
nghe qua một câu, nói rằng yêu một ai đó đến giây phút cuối cùng, thực sự
không biết nên đưa cho nhau cái gì, chỉ muốn đem đối phương dung nạp
vào cơ thể mình. Anh nghĩ rằng điều này quá ghê tởm, khinh miệt. Nhưng
ở giây phút này, anh lại có khát vọng này.
Mặc dù anh đối với Uất Noãn Tâm không coi là yêu, nhưng thực sự rất
thương xót. Nhìn thấy cô khó chịu vì bệnh, thậm chí anh hy vọng chính
mình có thể thay cô chịu đựng tất cả.
Anh không biết bản thân nhập phải cái quỷ gì, một chút lý trí cũng không
có.