“Tôi không nói cho anh ấy biết, là tự anh ấy nhìn thấy! Nếu không anh
cho rằng có thể giấu anh ấy được bao lâu? Một đời sao? Tình yêu thương
của anh đối với em trai, thật khiến người khác cảm động nha!”
Lời nói của cô trực tiếp nhắm trúng tim đen của anh, anh không cách nào
cãi lại. Dẫn đến tình huống hôm hay, thực ra anh cũng có phần trách nhiệm.
Nhưng không có nghĩa cô có thể lấy điều này ra châm chọc mỉa mai anh.
Trên cái thế giới này, Thiếu Khiêm đối với anh mà nói là rất quan trọng, bất
luận anh làm chuyện gì, cũng vì muốn bảo vệ cho em ấy.
Còn cô, lòng đầy mưu mẹo, tàn nhẫn lợi dụng Thiếu Khiêm để báo thù
anh, dựa vào cái gì có quyền ưỡng ngực kiêu ngạo chỉ trích anh chứ!
“Nếu như Thiếu Khiêm có chuyện gì, tôi sẽ làm cho cô chết rất khó coi!”
Nam Cung Nghiêu đẩy cô ra xa, nếu không anh không dám đảm bảo cô có
chết trong tay mình hay không. Bây giờ anh ngay cả nhìn cô thêm một chút
cũng cảm thấy ghê tởm, nếu không phải Thiếu Khiêm còn để ý đến cô, anh
đã quăng cô ra ngoài từ sớm rồi.
Cổ họng giống như bị lửa thiêu đốt vậy, Uất Noãn Tâm khó chịu đến
mức ho khan. “Khụ khụ…..” Cuồng bạo lực, cô nghi ngờ bản thân sớm
muộn gì cũng chết trong tay anh.
Nam Cung Nghiêu quay đầu lại không thèm nhìn cô, ngồi bên cạnh Nam
Cung Thiếu Khiêm, chăm sóc cậu ấy.
Uất Noãn Tâm thở gấp một trận, không còn cảm thấy khó chịu, cũng
ngồi xuống bên kia giường. Ánh mắt của hai người ngẫu nhiên giao lại với
nhau, đều tràn đầy mùi thuốc súng. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ
không phải hai người oán giận lẫn nhau, mà là đồng thời quan tâm đến một
người.
Chăm sóc từ chiều cho đến tận tối, trong lúc đó Hà quản gia có mang
cơm lên vài lần, nhưng hai người đều không động. Hơn mười một giờ tối,