dàng cảnh cáo, lần sao không được ăn! Cô liên tục nói được, nhưng làm sao
có thể không ăn chứ!
Nghĩ đến dáng vẻ cười khẽ của cô ấy, khóe miệng của Nam Cung Nghiêu
có một ý cười dịu dàng. Ánh mắt bị ánh sáng của ánh đèn làm cho sáng
ngời, thâm thúy, ôn hòa.
“Làm soa vậy? Cari trứng cá buồn cười đến vậy sao?”
“Không có gì! Cô ăn đi, tôi không muốn ăn!”
Mặc dù từ chối, nhưng Uất Noãn Tâm cảm thấy giọng nói của anh đột
nhiên trở nên rất dịu dàng, giống như nam châm vậy, cô kiềm không được
một trận tê dại. “Ò” một tiếng, cuối đầu ăn.
Còn anh châm một điếu thuốc, nhả khói bay ra, sương khói lượn lờ, hai
mắt của anh hơi nheo lại, ngày càng thần bí gợi cảm, có một chút u buồn,
đặc biệt hấp dẫn người khác.
Cô há to mồm nuốt một miếng trứng cá lớn, mập mờ không rõ ràng hỏi:
“Tâm trạng của anh không tốt sao?”
“Lo ăn đi, đừng đoán mò!”
“Ò…..” Thực ra cô cũng không cố ý muốn đoán lòng của anh, chỉ là tỏ ra
lễ phép, tùy tiện hỏi thôi. Quên mất anh rất khó lấy lòng, hơn nữa còn thích
xuyên tạc ý tốt của người khác.
Nam Cung Nghiêu im lặng rất lâu, đột nhiên mở miệng, ánh mắt sáng
ngời nhìn cô, hỏi: “Cô đã từng muốn yêu người nào lại không thể yêu
chưa?”