Tuy cô lấy góc độ là một người ngoài xem xét vấn đề này, nhưng vẫn
không kiềm được có chút buồn bã. Không biết là vì anh, hay vì chính mình,
không rõ nguyên nhân.
……………..
Từ khi Uất Linh Lung làm quản lý, văn phòng luật sư trở thành một
chiến trường vui chơi, còn Uất Noãn Tâm như một món đồ chơi bị đùa
giỡn vòng vòng. Mỗi người đều có cách ức hiếp cô, lấy lòng Uất Linh
Lung, cô chỉ đành cắn răng chịu đựng. Ngoài công việc ra, cô không có bất
kỳ qua lại gì với bọn họ.
Giờ cơm trưa, ở nhà ăn nhân viên.
Cả bàn luật sư, do Uất Linh Lung dẫn đầu, thành viên có mười người,
cũng là cả bộ phận.
Uất Noãn Tâm ngồi một bàn, do cô dẫn đầu, thành viên bằng không.
Người sáng suốt vừa nhìn vào, liền biết cô bị xa lánh, đều dành ánh mắt
khác thường nhìn chằm chằm cô, có cả cười nhạo. Cô cũng không thèm để
ý, cuối đầu ăn cơm. Giờ cơm trưa là thời gian thoải mái nhất của cô, một
người làm công việc của mấy người, tiêu hao rất nhiều sức lực, tự nhiên ăn
cũng nhiều hơn thôi.
Cô đang mải mê gặm chân gà, phía sau truyền đến một trận xôn xao.
“Nhìn kìa! Tổng tài!”
“Qua! Đúng nha! Anh làm sao lại đến nhà ăn nhân viên chứ? Ngoài sức
tưởng tượng nha! Mau lấy di động ra chụp hình thôi. Khoảng cách như vậy,
có thể chụp được ảnh đẹp không?”
“Còn có trợ lý Hướng, rất đẹp nha…..dáng người như người mẫu vậy.”