“Anh dựa vào cái gì bắt em im lặng thì em phải im lặng chứ? Lúc anh
vứt bỏ em, anh có nghĩ đến cảm nhận của em chưa! Anh cái đồ khốn
khiếp……” Uất Noãn Tâm giãy không ra, hai mắt đỏ lên.
Những uất ức chịu đựng lúc trước, đều bộc phát hết ra trong giờ phút
này, quát to. “Nam Cung Nghiêu, anh xem tôi là gì hả? Tôi không phải đồ
chơi của anh!”
Câu nói của cô giống như cây kim, đâm vào tim Nam Cung Nghiêu, đau
lòng cũng hổ thẹn. Anh quên đi tức giận, anh buông cô ra, ôm vào lòng.
Dùng sức rất nhẹ, đủ để cô không thể thoát ra. “Xin lỗi…… là lỗi của
anh………… anh không nên đối xữ với em như vậy………”
Cô nói đúng, anh là một người đàn ông ích kỷ, luôn đòi hỏi ở cô, còn bản
thân lại không làm được gì.
Cô luôn bao dung anh, anh lại không cách nào bao dung cô. Luôn ghen
tỵ vì những chuyện cỏn con, muốn hoàn toàn nắm cô trong tay, để trong
mắt cô chỉ có một mình anh, đến nỗi xem nhẹ cảm nhận của cô.
“Đừng khóc, được không? Anh sẽ đau lòng.”
Uất Noãn Tâm chép miệng, giống như một đứa trẻ chịu ấm ức, nghẹn
ngào. “Anh bắt nạt em…………. đồn khốn……….”
“Anh là đồ khốn, anh không nên bắt nạt em, anh sai rồi, em tha thứ cho
anh được không?”
Lần đầu tiên anh nhỏ giọng cầu xin cô, an ủi cô, Uất Noãn Tâm vừa
mừng vừa lo. Rất cảm động, nhưng trên mặt vẫn kìm nén, không muốn để
cho anh cảm thấy mình nhu nhược, anh chỉ cần nói hai cầu thì xong chuyện
sao. Cứ vậy, sau này anh sẽ càng không để ý đến cô hơn.”