HƯ ẢO MỘT CUỘC TÌNH - Trang 111

nữa...


Chuyện giữa Phường Cô và Thiếu Triển ngoài người nhà trong nhà ra
chẳng ai biết. Bởi vì chuyện đó cũng nào có hay ho gì tiết lộ ra người
ngoài họ cười cho vì vậy. Bí mật giữ kín cho mãi đến hôm nay... chỉ có
những khi xúc động thế này... Bà mới tiết lộ nhất là với con a đầu cưng
như Tử Yên.


Kha lão phu nhân nắm chặt lấy tay Tử Yên.


- Tử Yên này... Phường Cô vốn mồ côi, không nơi nương tựa chẳng khác
con hiện nay chút nào. Vì vậy, khi nó rời khỏi gia đình ta. Không biết nó
đã đi đâu, nó sống thế nào?... Có một khoảng thời gian dài, ta chẳng yên
tâm, ta có cho người đi dò la tin tức, nhưng chẳng ai biết cả. Vì vậy có
muốn tiếp tế cho nó cũng đành chịu... Hừ! Mà cái con a đầu này, hình
dong nó nào đâu phải là đứa bạc mệnh nên ta hy vọng, ra ngoài rồi nó sẽ
gặp được người tốt bụng cho nó một chỗ dựa bền vững... Không để nó
phải sống lang thang... Ta chẳng an tâm...


Nói đến đây, bà không cầm được nước mắt.


- Có lúc ta chờ đợi và hy vọng, một lúc nào đó, cái con Phường Cô kia
lại xuất hiện. Nó trở về thăm ta. Chủ tớ sẽ xóa hết chuyện cũ. Những cái
không vui cũ ta sẽ kể cho nó nghe nỗi lòng mình, để nó thấy rằng ta đã
hối hận thế nào...


Rồi Kha lão phu nhân buông tay Tử Yên ra, lấy khăn chặm nước mắt.


- Khônng hiểu vì sao đột nhiên rồi... Bữa nay ta lại kể cho mi nghe
chuyện này. Nhưng mà chuyện ta đã kể, bây giờ ta thấy lòng mình cũng
thanh thản vô cùng...


Tử Yên yên lặng một cách kỳ cục. Bà lão hơi ngạc nhiên. Bà nhìn lên
nhưng bất ngờ, bà thấy Tử Yên cũng đang khóc. Bà cảm động.


- Xem kìa! Cái con a đầu khờ dại này. Sao vậy? Mi cũng khá nước mắt,
ta hết khóc rồi... Mi còn vì chuyện của ta mà xúc động ư?


Nhưng Tử Yên chỉ đứng yên, lặng lẽ khóc. Cái con bé đa cảm, nó dễ
cảm động quá... Kha lão phu nhân nghĩ. À! Đúng rồi! Có lẽ vì hoàn cảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.